Lần này, Quý Minh Viễn cũng không phản đối nữa.
Hoặc nói là, cậu ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ từ chối chú Quý Trường Tranh nữa.
Cậu ta vĩnh viễn vẫn luôn ủng hộ đối phương.
Quý Minh Viễn ừ một tiếng thật nhỏ.
Quý Trường Tranh cất bao thuốc lá vào, vỗ vai cậu ta một cái: "Trở về thu dọn đồ đi, ngày mai chú đưa cháu ra trạm xe."
Dựa theo trình độ học vấn của Quý Minh Viễn, cộng thêm thị lực với thân thể chắc chắn sẽ không có tình huống thiếu sót nào.
Nhập ngũ là có thể nhập ngũ.
Chẳng qua thứ tự nhanh hay chậm thôi.
Sau khi đưa mắt nhìn Quý Minh Viễn trở về nhà, Quý Trường Tranh đứng tại chỗ, ánh mắt thâm thúy, theo bản năng lại móc bao thuốc lá, chẳng qua khi móc được một nửa, nghĩ tới cái gì.
Lại lần nữa bỏ vào.
Khi ngẩng đầu lên, anh bị một quả nho đập vào đầu, anh đi hái một quả và nếm thử, cảm thấy khá ngon.
Chua chua ngọt ngào.
Mỹ Vân thích ăn.
Tựa hồ nghĩ tới Mỹ Vân, chuyện phiền lòng cũng biến mất.
Anh đang muốn hái một chùm trở về đưa cho Mỹ Vân, thì bên ngoài chòi đột nhiên có một bóng người đi tới.
Là Quý Trường Đông.
Ông ta nhìn thấy Quý Trường Tranh đang hái nho trên giàn nho, thì khẽ thở dài: "Yêu."
Đây là cái tên mà trước đây ông ta rất thích dùng để gọi Quý Trường Tranh.
Đó là lúc Quý Trường Tranh còn nhỏ, mà ông ta cũng chưa có lập gia đình, Quý Trường Tranh trên danh nghĩa là em trai nhỏ nhất của bọn họ.
Nhưng mà trên thực tế, mọi người đều dốc hết tâm huyết vào người của anh.
Nhất là Quý Trường Đông, ông Quý và bà Quý chỉ lo ân ái, ném con cái sang một bên, trong rất nhiều trường hợp, đều là Quý Trường Đông chăm sóc cho Quý Trường Tranh.
Cho nên ông ta cũng kêu như thế, Quý Yêu, Yêu Nhi.
Bất thình lình nghe thấy cái tên từ rất lâu rồi, khiến cho Quý Trường Tranh cảm thấy hoang mang trong chốc lát, rất nhanh anh đã chọn được một chùm nho vừa to lại còn nhiều, quả căng mọng rồi hái xuống.
Ngay lập tức anh nhảy xuống từ chiếc ghế đá trong chòi.
Anh kêu một tiếng: "Anh."
Quý Trường Đông vỗ vai Quý Trường Tranh một cái: "Chuyện của Minh Viễn cảm ơn em."
Nếu không phải nhờ có Trường Tranh, chỉ sợ Minh Viễn sẽ vẫn u mê không tỉnh.
Quý Trường Tranh lắc đầu một cái, trong tay cầm một chùm nho: "Người một nhà không nói mấy lời khách sao như vậy."
Anh trai của anh thực sự sẽ không cảm ơn anh vì những chuyện như thế này.
"Em có thể không thèm để ý, nhưng mà anh không thể không cám ơn."
Quý Trường Đông móc bao thuốc từ trong túi tiền ra, rút một cây đưa cho anh, Quý Trường Tranh lắc đầu: "Không muốn, Mỹ Vân nhà em không thích mùi thuốc lá."
Cho nên anh đang cai thuốc.
Chẳng qua bây giờ hiệu quả cũng chưa được lắm, dù sao anh cũng nghiện thuốc lá đã nhiều năm rồi, chỉ có thể nói là bắt đầu cai dần.
Quý Trường Đông nghe thấy em trai nhà mình nói muốn cai thuốc, ông ta quả thực sững sốt một chút: "Em từng nói hút thuốc là điều hạnh phúc nhất trên đời, chắc chắn em sẽ không bao giờ bỏ thuốc mà."
Đó là Quý Trường Tranh lúc mười ba tuổi, sau khi len lén học hút thuốc, đã phát biểu cảm nghĩ như thế.
Bây giờ cũng đã hơn mười năm qua rồi, đột nhiên bị anh trai nhà mình nhắc lại, Quý Trường Tranh có chút ngượng và xấu hổ: "Đừng, hảo hán không đề cập tới chuyện anh dũng ngày xưa."
Bây giờ anh nghĩ lại, sao anh có thể nói ra những lời khiến mặt anh nóng bừng như vậy!
Quý Trường Đông thấy em trai nhà mình như vậy, không nhịn được ha ha cười lớn, cười xong, lại thở dài: "Yêu Nhi, em kết hôn là chuyện vô cùng tốt."
Thấy em trai thay đổi nhiều như vậy, nói thật Quý Trường Đông hết sức bất ngờ.
Cũng vui mừng dùm cho anh.
Đây là đứa em trai Hỗn Thế Ma Vương, vô pháp vô thiên, rốt cuộc cũng gặp được người thu phục được anh.
Quý Trường Tranh cười một cái: "Kết hôn đúng là tốt vô cùng."
Rất khó tưởng tượng, lời này lại nói ra từ miệng của Quý Trường Tranh.