Quý Trường Đông lại vui mừng dùm cho anh, lại có chút khổ sở: "Không biết đến lúc nào Minh Viễn mới có thể tỉnh ngộ được như em."
Nhắc tới Quý Minh Viễn.
Quý Trường Tranh cau mày: "Anh à, Minh Viễn bị mọi người nuôi thành quá yếu ớt rồi, như vậy không được."
"Em muốn đưa thằng bé đi Tây Bắc rèn luyện mấy năm, anh nói rõ với chị dâu đi nhé."
Mắc công đến lúc đó chị dâu lại tới oán trách anh.
"Không đâu."
Không biết Cố Tuyết Cầm cũng đi theo đi ra từ lúc nào, dưới ánh trăng, bà ta mặc một bộ váy đầm dài được may rất khéo léo, rất đẹp, cũng rất ưu nhã.
Quý Trường Tranh và Quý Trường Đông đều không nghĩ tới, Cố Tuyết Cầm lại đi ra đây.
Bọn họ ngoài ý muốn hỏi: "Bà đều nghe được rồi à?"
Người hỏi là Quý Trường Đông.
Cố Tuyết Cầm ừ một tiếng, bà ta nói với Quý Trường Tranh: "Trường Tranh, chuyện trước kia đều là chị dâu hiểu lầm, cho chị xin lỗi chú."
Bà ta phải thừa nhận một sự thật, đó chính là bản chất của người nhà họ Quý đều giống nhau.
Nguồn gốc của bọn họ giống nhau, cho nên căn bản sẽ không tồn tại chuyện đi hại lẫn nhau.
Bọn họ chỉ biết ở sau lưng nơi mà đối phương không nhìn thấy, lặng lẽ đi trợ giúp đối phương.
Cố Tuyết Cầm không phải người ngu, đương nhiên cũng biết Quý Trường Tranh lựa chọn đưa Quý Minh Viễn đi Tây Bắc là có hàm nghĩa gì.
Đây là muốn rèn luyện cho Quý Minh Viễn trở nên thật sự tàn nhẫn.
Mà không phải là dáng vẻ giống như hôm nay, cả người đều là sự trầm buồn , oán trách và cả dáng vẻ của người muốn chết.
Quý Trường Tranh thản nhiên nhận lấy lời xin lỗi của Cố Tuyết Cầm, anh ừ một tiếng: "Chị dâu, em thì không có vấn đề, nhưng mà em hy vọng về sau, chị có thể đối xử tôn trọng với Mỹ Vân nhà em một chút."
Anh lần nữa nhấn mạnh: "Chuyện ngày hôm nay, em không hy vọng nó sẽ phát sinh một lần nữa."
Nhà họ Quý từ đó cho tới bây giờ đều đoàn kết nhất trí đối ngoại, mà tình huống giống như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Cố Tuyết Cầm nghe nói như vậy, không chỉ không có tức giận, mà ngược lại còn gật đầu một cái: "Chị hiểu được."
Tiếp đó, bà ta thở dài: "Chú thật sự khiến cho vợ của chú yên tâm."
Nếu không, cũng sẽ không ở ngay trước mặt mọi người nhấn mạnh một lần, sau đó lại đơn độc tìm bà ta nhấn mạnh lần nữa.
Quý Trường Tranh nhíu mày: "Đó là vợ em."
Anh không quan tâm, thì ai sẽ quan tâm đây.
Chờ sau khi Quý Trường Tranh cầm chum nho rời đi.
Cố Tuyết Cầm mới đến bên cạnh Quý Trường Đông: "Sau này chúng ta phải cảm ơn hai người Trường Tranh và Mỹ Vân thật tốt mới được."
Bà ta không phải là người không biết phân biệt chuyện đúng sai.
Đương nhiên cũng biết lần này Quý Trường Tranh, đã giúp bọn họ một chuyện rất lớn.
Quý Trường Đông ừ một tiếng: "Trong lòng bà hiểu rõ là được, về sau đừng nên như vậy nữa."
Nhắc tới chuyện ban ngày, Cố Tuyết Cầm cũng có chút ngượng ngùng, bà ta ừ một tiếng: "Trường Đông."
Quý Trường Đông nhìn về phía bà ta.
"Có thể là do tôi làm sai rồi."
Năm đó khi ba mẹ chồng mang theo Minh Viễn bên người dạy dỗ, chăm sóc thì bà ta không nên lựa chọn mặc kệ mà không quan tâm đến con.
Trong lòng bà ta luôn cảm thấy khổ sở, khổ sở vì ba mẹ chồng đoạt đi con của bà ta, rõ ràng bà ta mới là mẹ của đứa bé.
Nhưng mà sau này nghĩ lại, dự tính ban đầu của ba mẹ chồng vẫn chỉ là vì muốn tốt cho Minh Viễn.
Nếu không phải vì tốt cho Minh Viễn, dựa theo tính cách sợ phiền phức của ba mẹ chồng sao mà có thể chăm sóc một đứa nhỏ được chứ.
Nhìn Quý Trường Tranh thì biết, từ nhỏ đã được nuôi thả rồi.
Cũng may anh có ba người anh trai chống đỡ gia sản, nên anh chỉ cần sống vui vẻ, thoải mái là được.
Quý Trường Đông nghe thấy lời ngày của vợ mình, ông ta ngạc nhiên nói: "Vậy thì sau này bù đắp đi."
Chỉ có thể nói là sau này bù đắp.
Bây giờ hối hận, biết sai cũng không muộn.