Cố Tuyết Cầm ừ một tiếng, bà ta mang theo tâm sự nặng nề.
Khi nói ba mẹ không thương con của mình thì đó là nói dối, chỉ là ba mẹ có nhiều con thì tự nhiên sẽ có thứ tự trước sai.
Người ta thường nói lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, nhưng mà rốt cuộc vẫn sẽ có sự khác biệt về độ dày mỏng.
Quý Trường Đông nắm tay bà ta, không lên tiếng.
Chuyện đã thành như vậy, tính cách của Minh Viễn cũng đã hình thành, bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức mà bù đắp.
*
Bên trong nhà.
Buổi tối Miên Miên muốn ngủ chung với Thẩm Mỹ Vân, đương nhiên Thẩm Mỹ Vân sẽ không từ chối, sau khi tắm xong cho cô bé.
Thì nằm ở trên giường, Thẩm Mỹ Vân ngoẹo đầu, kể chuyện cho cô bé: "Từ trước có một ngọn núi, trong núi có một ngôi chùa —— "
Rõ ràng câu chuyện này, Miên Miên đã được nghe từ nhỏ, nhưng mà mỗi một lần lại cô bé vẫn nghe hết sức nồng nhiệt.
Quý Trường Tranh đi vào nhìn thấy cảnh này.
Dưới ánh đèn vàng mờ, Thẩm Mỹ Vân xoã mái tóc đen ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn khoảng một bàn tay lớn, trắng nõn như ngọc, mi mắt dịu dàng, giọng nói êm tai.
Rất để diễn tả tâm tình bây giờ của Quý Trường Tranh: "Mỹ Vân."
"Nhìn xem anh mang gì về cho hai người nè?"
Anh lấy ra một chùm nho lớn đã được rửa sạch từ phía sau.
Vào giây phút chùm nho xuất hiện, ánh mắt của Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên đồng thời cùng sáng lên.
Biểu cảm của người lớn và người nhỏ giống nhau đến kinh ngạc.
"Nho."
Quý Trường Tranh như thể đang dâng hiến báo vật: "Đây là chùm đầu tiên, anh đã chọn chùm chín nhất, mềm nhất."
Nho có quả màu tím đậm, có quả màu tím nhạt, có quả có màu xanh, nhưng mà ở dưới ánh đèn, những quả nho giống như những viên ngọc vậy.
Tươi non nhiều nước.
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nói: "Được hái sao anh?" Cô cũng đã nhìn trúng giàn nho đó, còn định ra tay.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên về nhà chồng, như vậy thì không được tốt lắm.
Tuy nhiên, Quý Trường Tranh đã thỏa mãn nguyện vọng của cô.
"Đương nhiên."
Quý Trường Tranh tỏ ý cho cô nếm thử: "Em ăn thử xem có ngon không?"
Thẩm Mỹ Vân hái xuống một qủa, trước tiên đưa cho Miên Miên, Miên Miên vừa ăn vào liền nheo mắt lại: "Chua quá, nhưng mà ăn ngon thật."
Thẩm Mỹ Vân cũng thử một chút, mùi vị đúng là không tệ.
"Ngày mai có thể hái nữa không anh?"
Cô muốn đi hái nho, tự mình hái!
Quý Trường Tranh: "Dĩ nhiên."
"Em muốn ăn lúc nào cũng được hết."
Anh suy nghĩ một chút: "Tuy nhiên ngày mai anh phải đưa Minh Viễn ra trạm xe, chờ anh về rồi chúng ta cùng nhau hái."
Đối với Quý Trường Tranh mà nói, cho dù là bất cứ chuyện gì anh làm, thì đều muốn làm cùng với Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân đang ăn nho cũng ngừng một lát: "Ra trạm xe?"
"Cậu ta phải đi đâu à?"
Quý Trường Tranh: "Đưa thằng bé đi Tây Bắc, để cho thằng bé rèn luyện một chút."
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy như thế, giơ ngón tay cái lên: "Anh thật lợi hại."
Cái phương pháp này thật sự rất tuyệt, đến khi đó mỗi ngày Quý Minh Viễn đều mệt đến độ ngã đầu là ngủ thì căn bản không có thời gian mà nghĩ đến những chuyện linh tinh này nữa.
Quý Trường Tranh cười, giọng nói hết sức đắc ý: "Anh vẫn luôn lợi hại như vậy, có phải không hả Miên Miên?"
Miên Miên vừa ăn, vừa gật đầu như gà con mổ thóc vậy: "Đúng vậy."
"Trên đời này ba của con là lợi hại nhất."
"Nho này ăn quá là ngon."
Không giống với loại nho mà mẹ mua trước đây, loại này chua chua, ngọt ngọt, ăn rất là con.
Thẩm Mỹ Vân cũng cảm thấy nho rất ngon, nên cô cũng khen theo: "Ba trồng nho thật sự rất ngon."
Trồng cho mẹ chồng ăn.
Quý Trường Tranh: "Mấy năm trước, năm nào đám nhóc bọn anh cũng khều sạch giàn nho."
Dù sao, mẹ anh cũng đã ăn rồi, nhưng mà không nhiều lắm.
"Vậy ngày mai hái có phải không được ổn lắm không?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: " Không đâu, mẹ anh lớn tuổi rồi, không ăn chua nổi."