Nếu như bà Quý nghe được, chắc chắn sẽ đánh anh rồi chửi một câu, con trai lớn rồi chỉ biết hướng ra bên ngoài, quả nhiên con trai đều là con của người khác.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Trường Tranh dẫn Quý Minh Viễn ra trạm xe, thậm chí ngay cả vé giường nằm hay ghế ngồi cũng không có.
Một cái vé đứng đi từ Bắc Kinh đến Tây Bắc.
Ba mươi ba giờ.
Hoàn toàn để cho Quý Minh Viễn tự mình giải quyết.
Sau khi Quý Minh Viễn lên xe, thấy vé của mình không phải vé ngồi, thì nhất thời trợn tròn mắt: "Chú, chú như vậy cũng quá độc ác rồi."
Hai đời cậu ta ngồi xe lửa, cho tới bây giờ chưa từng mua vé mà không có chỗ ngồi.
Đáng tiếc, Quý Trường Tranh không nghe được, đương nhiên cái anh muốn chính là hiệu quả như thế.
Sống không được tốt thì vậy thì phải thử cuộc sống vất vả, đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi, chỉ là một vé đứng thì có là gì đâu?
Lúc Quý Trường Tranh trở về, còn không quên mua một phần tào phớ và quẩy ở trên đường mà Thẩm Mỹ Vân thích.
Chờ lúc anh về đến nhà.
Ông Quý với sắc mặt lạnh lùng đang chờ anh: "Con đưa Minh Viễn đi à?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Vừa mới đưa đi xong."
"Chuyện lớn như thế, tại sao con không thương lượng với mọi người trước?"
Nói đưa đi Tây Bắc là đưa đi ngay đến Tây Bắc.
Quý Trường Tranh: "Chuyện này có gì phải thương lượng ạ? Ngay từ lúc bắt đầu thì chuyện giáo dục Quý Minh Viễn của mọi người đã thất bại, nếu đã thất bại thì con thay mọi người sửa lại thì có vấn đề gì sao ạ?"
"Ba, Minh Viễn đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như mọi người không thể nhẫn tâm được, vậy thì cứ để con làm."
"Nếu như con làm mà mọi người nhất định muốn ngăn cản con, vậy thì con đảm bảo tương lai mọi người chắc chắn sẽ hối hận."
Ông Quý vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Ngược lại thì bà Quý đi ra, bà ấy đứng dưới ánh nắng ban mai, gương mặt đầy nếp nhăn lúc này lại hết sức nghiêm túc: "Ông nó à, hãy nghe theo lời của Quý Trường Tranh."
Gọi cả họ lẫn tên như vậy.
Có thể tưởng tượng được tâm trạng của bà Quý bây giờ.
"Nhưng mà ——" Ông Quý vừa định nói thêm, không phải buổi sáng sau khi bà ấy nghe xong, đã đau lòng đến độ đồ ăn sáng cũng không ăn sao, sau bây giờ lại đổi ý mau như vậy?
Bà Quý: "Trước đó khác, còn bây giờ khác."
"Đưa đi thì đưa đi thôi, dù sao vẫn tốt hơn là mỗi ngày lên chùa gây chuyện."
Nói xong lời này, bà ấy quay đầu tiến vào bên trong nhà, nhìn bóng lưng của bà ấy hết sức buồn rầu.
Thấy bạn già như vậy, ông Quý rất đau lòng, ông ấy chỉ ài một tiếng: "Cái đứa nhỏ này, con thật là, từ nhỏ đã kiên định như thế, không biết thương lượng với mọi người gì cả."
Sắc mặt Quý Trường Tranh không hề thay đổi: "Thương lượng thì mọi người sẽ mềm lòng, không cần thiết phải như vậy."
Tốt hơn là nên giải quyết mớ hỗn độn đó một cách nhanh chóng.
Nói đến đây, anh nhìn về phía giàn nho bên trong sân: "Mọi người hái nho sao?"
Ông Quý: "Hái gì mà hái, tức đến no rồi."
Quý Trường Tranh: "Vậy thì con hái."
Ông Quý đuổi theo: "Không phải từ đó đến giờ con đều không thích ăn nho chua hay sao?"
Trước kia hái được, đều chia cho người khác ăn, chưa bao giờ ăn một quả nào.
Quý Trường Tranh: "Vợ con thích ăn."
Ông Quý: "Đó là loại mà vợ ba thích ăn."
"Ồ, bây giờ thuộc về con."
Giống như một tên cướp, không cho người khác có cơ hội từ chối.
Quý Trường Tranh bày bữa sáng ra, sau đó kêu Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên thức dậy dùng bữa: "Ăn sớm một chút, ăn xong rồi đi hái nho."
Hái nhiều một chút, đến lúc lên đường có thể cầm theo ăn.
Nếu để cho ông Quý biết tính toán của Quý Trường Tranh có lẽ sẽ khiến cho ông ấy tức chết.
Vì muốn hái nho, mà ngay cả lúc ăn sáng tâm tư của Thẩm Mỹ Vân cũng bay đi theo.