Trong đầu Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ, cũng may là không có cảnh sát giao thông nếu không Quý Trường Tranh sẽ được phát cho mấy giấy phạt rồi.
Chờ sau khi đến lâu Đồng Tử.
Lúc Thẩm Mỹ Vân đến, trùng hợp là thầy Trịnh cũng đang ở nhà để trông nom vợ, cho nên khi cô gõ cửa, người mở cửa chính là ông ấy.
Thời điểm Trịnh Đức Hoa nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, hiển nhiên là sững sốt một chút: "Mỹ Vân?"
Thẩm Mỹ Vân giơ túi nho ra: "Thầy ơi em đến đưa nho tươi cho thầy."
Mắt thấy Trịnh Đức Hoa sắp phải đi làm, Thẩm Mỹ Vân vội vàng từ chối: "Đừng ạ, thầy cứ làm việc của thầy đi ạ, chúng em không vào, đưa xong bọn em đi ngay."
Trịnh Đức Hoa còn muốn giữ cô lại, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Quý Trường Tranh vẫn còn đang ở dưới chờ em, em không vào ngồi đâu ạ."
Như vậy thì ——
Trịnh Đức Hoa thấy Thẩm Mỹ Vân kiên quyết như vậy, cũng không cưỡng cầu, chỉ nói: "Em cũng thiệt là, trời nóng như vậy còn đi xa như thế để đưa nho cho thầy."
"Hôm nay mới vừa hái nên rất tươi, nên muốn mang đến cho thầy nếm thử một chút."
Những lời này nói ra, trong nháy mắt Trịnh Đức Hoa cũng trở nên trầm mặc, nói thật từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, rất ít khi ông ấy cảm nhận được loại ấm áp này.
Một lần, hai lần, ba lần, đều nhận được từ trên người của Thẩm Mỹ Vân.
"Mỹ Vân."
"Dạ?"
"Chuyện chính xác nhất mà năm đó thầy đã làm, chính là đồng ý với mẹ em chăm sóc cho em."
Năm đó ông ấy chỉ tiện tay làm một chuyện nhỏ, nhưng hôm nay lại nhận được hồi báo lớn như vậy.
Thẩm Mỹ Vân cười một cái, an ủi ông ấy: "Thầy phải tiếp tục kiên trì, mạnh mẽ, rất nhanh."
Sẽ không bao lâu nữa, bọn họ cũng sẽ tốt.
Sau khi Trịnh Đức Hoa nghe cô nói như vậy, trong đôi mắt mờ mịt của ông ấy tràn đầy hy vọng.
"Có thật không?"
"Dạ, thật."
Trịnh Đức Hoa nắm chặc tay: "Thầy sẽ đợi, sẽ tiếp tục chờ đợi." Có rất nhiều thời điểm, ông ấy cảm thấy mình không thể tiếp tục kiên trì được nữa, nhưng khi nhìn sang bạn già vừa bị đột quỵ và cháu trai chỉ mới bảy tuổi.
Ông ấy đều phải kiên trì dù thế nào đi chăng nữa.
*
Sau khi rời khỏi nhà họ Trịnh, tâm trạng Thẩm Mỹ Vân có chút nặng nề, Quý Trường Tranh thấy được: "Sao thế em? Tình huống nhà thầy không được tốt lắm sao?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái, thở dài: " Chỉ là không biết cuộc sống của bọn họ như thế đến khi nào mới kết thúc."
Kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục vào năm 1977. nhưng bây giờ chỉ mới là năm 1970. phải tiếp tục kiên trì ít nhất cũng phải bảy năm nữa.
Bảy năm, đủ để cho Tiểu Hạo từ một đứa bé trở thành một người thiếu niên.
Chẳng qua không biết, sư nương có thể kiên trì đến lúc đó hay không?
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy mờ mịt.
Quý Trường Tranh ôm vai cô: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
Đúng vậy, hôm nay cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Sau khi đưa đồ xong, Thẩm Mỹ Vân theo Quý Trường Tranh đi dạo ở bên ngoài một vòng, mua một ít đồ linh tinh, khi sắc trời sắp tối, thì trở lại nhà họ Quý.
Chẳng qua mới vừa đến nhà họ Quý, đã bị người từ trong đường hẻm nhà vệ sinh công cộng xông tới, cản đường đi của bọn họ.
Quý Trường Tranh đang đạp xe đột nhiên phanh gấp, phát ra một tiếng rít chói tai, tiếng phanh xe khó chịu, khiến sắc mặt anh lạnh lùng: "Đi bộ không biết nhìn đường à?"
Đột nhiên từ trong nhà vệ sinh xông ra.
Thực sự không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Nếu không phải anh vừa đạp xe vừa quan sát đường đi thì có lẽ đã tông vào vào nhau rồi.
Người ngăn cản bọn họ chính là Hậu Đông Lai.
Cho nên anh ta nhỏ giọng nói một tiếng thật xin lỗi, sau đó nhìn về người ở phía sau xe: "Tôi muốn tìm thanh niên tri thức Thẩm."
Quý Trường Tranh cau mày quan sát anh ta chốc lát, thật khó để liên tưởng người đàn ông có râu tóc xồm xoàm, dáng vẻ chán nản trước mặt này với người phụ trách điểm thanh niên tri thức trước đây.