Anh không vội vả trả lời, mà lại quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Để em xuống đây đi."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, cũng nhảy xuống xe theo, đẩy Miên Miên đi ra bên ngoài đường hẻm chờ.
Ngược lại cũng không đi xa.
Bên kia, Thẩm Mỹ Vân đi tới trước mặt Hậu Đông Lai, vào thẳng vấn đề: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Hậu Đông Lai suy nghĩ một chút, đưa cho cô một túi đồ ở phía sau: "Tôi muốn nhờ cô đưa túi đồ này cho Lệ Hoa."
Dưới ánh trăng, Hậu Đông Lai giống như đã biến thành một người khác vậy, một đôi mắt vốn chứa đựng những vì sao mà bây giờ đã mờ đi.
Chẳng qua vào thời điểm nhìn Thẩm Mỹ Vân, trong mắt vẫn ẩn giấu một tia khao khát.
Hy vọng đối phương có thể đồng ý với anh ta.
Nhưng mà thật xin lỗi.
Thẩm Mỹ Vân không muốn đồng ý, cô thở dài: "Thanh niên tri thức Hậu, nếu như anh có thứ gì, thì từ mình đưa đi, không nên tìm tôi nhờ đưa giùm."
"Người trung gian qua tay, bất kể là xấu hay tốt đến cuối cùng cũng đều không tốt."
Một khi qua tay của cô, vậy thì Kiều Lệ Hoa có nhận hay không? Nếu nhận, thì dù sao cố ấy và Hậu Đông Lai đã chia tay rồi, còn nếu không nhận, vậy thì công sức Thẩm Mỹ Vân ngàn dặm xách về.
Cho dù quyết định như thế nào đi nữa, thì dường như cũng không tốt lắm.
Nghe được cái này ——
Hậu Đông Lai trầm mặc một chút: "Xin lỗi đã gây thêm phiền toái cho cô."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái: "Nếu như anh thật sự muốn tặng, thì mang đi ra bưu cục gửi đi."
Hậu Đông Lai cầm đồ, anh ta nhỏ giọng ừ một tiếng, do dự thật lâu, mới mở miệng hỏi: "Sau khi tôi đi, cô ấy có khỏe không?"
Hãy hỏi câu hỏi này.
Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: "Thanh niên tri thức Hậu, anh lấy thân phận gì để hỏi? Hay phải nói anh muốn nghe đáp án như thế nào đây?"
"Câu trả lời như thế nào, chẳng lẽ anh không biết sao? Anh và Lệ Hoa quen nhau bao lâu? Cô ấy là người như thế nào, nhanh như vậy mà anh đã quên rồi sao?"
Một tràng vấn đề, hỏi cho Hậu Đông Lai nhất thời á khẩu không trả lời được.
Anh có hàng ngàn lời nói nhưng cuối cùng lại biến thành hai chữ: "Xin lỗi."
Ngoài ra, anh ta dường như không biết phải nói gì.
Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Hậu Đông Lai, tôi không hiểu, nếu hai người đã chia tay, thì cần gì anh phải làm ra dáng vẻ như thế này? Chẳng lẽ anh quên mất, ban đầu vứt bỏ người đối phương là anh, chứ không phải là cô ấy."
Hậu Đông Lai nghe xong câu này, sắc mặt ảm đạm: "Cô nói đúng, đây là báo ứng của tôi."
"Tôi nên nhận lấy."
Anh ta dường như đã tìm được hướng đi và muốn tuôn ra hết những lời giấu kín trong lòng.
"Từ sau khi rời khỏi Lệ Hoa, không có một ngày nào là tôi không thấy hối hận."
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy anh từ bỏ tất cả mọi thứ ở Bắc Kinh, quay về đại đội Tiến Lên tìm cô ấy đi?"
Một câu nói, khiến cho Hậu Đông Lai á khẩu không trả lời được.
Từ bỏ sao?
Không thể nào.
Mẹ anh ta từ chức rồi nhường chức vụ để cho anh ta trở về thành phố, vì thế, vì lý do này mà cả gia đình bị mây đen bao vây.
Mẹ anh ta là người làm việc ở vị trí quản lý, một tháng tiền lương cũng gần được năm mươi khối.
Nhưng khi anh ta thay thế chức vị của mẹ, anh ta mới bắt đầu làm công nhân xưởng trong một nhà máy thép, lúc mới bắt đầu tiền lương một tháng chỉ có mười chín, đến phía sau khi trở thành chính thức, mới từ từ tăng đến hai mươi tám rồi đến ba mươi hai.
Nhưng mà cho dù là như vậy, vẫn chênh lệch với tiền lương của mẹ anh ta gần phân nửa.
Đây mới là nguyên nhân khiến cho người cả nhà đều mất hứng.
Bởi vì, để cho anh ta trở về thành cái giá phải trả thật sự quá lớn.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong những lời này, cô nhìn đối phương, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Cho nên anh có rất nhiều lý do."