"Duy chỉ có Kiều Lệ Hoa là không có lý do gì."
"Hậu Đông Lai, người như anh, nói thẳng ra là ích kỷ, cần thì có thể bỏ rơi Kiều Lệ Hoa, hôm nay anh lấy được, thời điểm bị mọi người chỉ trích, khổ sở, thi anh mới nghĩ đến Kiều Lệ Hoa, anh nhớ tới cô ấy làm gì? Nghĩ khi anh khổ sở cô ấy vẫn tiếp tục dỗ dành, an ủi anh sao? Ủng hộ anh? An ủi anh? Anh xứng sao?"
Anh ta đã làm tất cả những điều tốt và xấu.
Sau khi anh ta từ bỏ đối phương lại lộ ra dáng vẻ thâm tình như thế, là để cho ai coi đây hả?
Thẩm Mỹ Vân vẫn luôn là người hoà nhã, cô đối xử với ai cũng sẽ chừa mặt một chút, Hậu Đông Lai cũng từng là người được hưởng, nhưng mà hôm nay Thẩm Mỹ Vân mặc kệ tất cả, bỏ qua cả sự hoà nhã, cô trở nên sắc bén.
Hơn nữa sự sắc bén đều nhắm chính xác vào người anh ta.
Điều này làm cho Hậu Đông Lai không có cách nào phản kháng, anh ta chối theo bản năng: "Tôi không có."
"Tôi chỉ là muốn đền bù, muốn cô ấy khá hơn một chút."
Thẩm Mỹ Vân cười lạnh nhìn anh ta, không nói một lời rời đi: " Chỉ là lừa dối chính mình thôi."
Hậu Đông Lai đã từng đối tốt với Kiều Lệ Hoa bao nhiêu, thì hôm nay đáng ghét bấy nhiều.
Đừng nói là bất đắc dĩ gì cả.
Nói trắng ra anh ta là người ích kỷ.
Mắt thấy Thẩm Mỹ Vân trực tiếp rời đi, Hậu Đông Lai lảo đảo người, sắc mặt ảm đạm: "Tôi thật sự là người như vậy sao?"
Đáng tiếc, không còn ai có thể trả lời vấn đề này của anh ta.
Thẩm Mỹ Vân vừa ra, Quý Trường Tranh liền đẩy xe rời đi với cô.
"Được rồi, vợ anh không cần phải tức giận vì người như vậy."
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Mỹ Vân, Quý Trường Tranh không nhịn được an ủi.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, suy nghĩ một chuyện: "Ngày mai em và Miên Miên cùng đi ra ngoài một chuyến, anh không cần phải đi với bọn em."
Quý Trường Tranh: "A?"
"Vợ."
Thẩm Mỹ Vân: "Chuyện con gái anh ít hỏi thôi."
"Ồ."
Anh tủi thân đồng ý.
Vừa rạng sáng ngày hôm sao, lúc Thẩm Mỹ Vân ra cửa, Quý Trường Tranh mở khung cửa: "Vợ, em ra ngoài thật sự không dẫn anh theo sao?"
"Anh lái xe rất tốt!"
Thẩm Mỹ Vân: "Không mang theo, hôm nay anh giữ nhà, chờ đến trưa bọn em sẽ về."
Quý Trường Tranh: "Ồ."
"Vợ, anh còn có thể xách đồ."
"Không cần."
"Vợ —— "
Thẩm Mỹ Vân: "Anh đừng kêu em nữa."
Cô không thể chịu nổi khi Quý Trường Tranh lắm lời trước mặt mình.
"Được rồi, buổi trưa em sẽ trở lại, cũng không phải em đi luôn không quay về nữa, Quý Trường Tranh anh ráng chịu một chút đi."
Quý Trường Tranh thở dài, thấy không có cơ hội đi theo, anh ừ một tiếng: "Đại nam nhân chịu khổ một chút thì có là gì ——" tiếp đó, anh lại thay đổi sang lời khác: "Nhưng mà anh không thể cứ chịu khổ mãi."
Anh không chịu nổi nỗi khổ phải tách khỏi vợ.
Thẩm Mỹ Vân: "..." Lười phản ứng với người này.
Cô tuyệt tình bước ra khỏi nhà họ Quý.
Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên lên xe điện, còn không quên quay đầu nhìn một cái, Miên Miên tò mò hỏi: "Mẹ ơi, mẹ sợ ba đuổi theo chúng ta sao?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Ba con cứ như một đứa con nít ấy, lúc này không thể để cho ba con đi theo được."
Dù sao, chuyện cô và Miên Miên đi làm cũng không thể để cho người khác thấy được.
Miên Miên suy nghĩ một chút: "Con cảm thấy có lúc ba ——" cô bé suy nghĩ một từ để hình dung: "Rất khả ái."
Nhất là ở trước mặt mẹ và lúc ba ở bên ngoài không giống nhau.
Thẩm Mỹ Vân nhéo mặt cô bé một cái, không tiếp tục đề tài này nữa.
Cô ngồi xe điện một đường đến tỉnh Vương Phủ, cũng chính là địa phương có nhiều người nhất, nhiều người thì dễ bắt cá.
Đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói thì cũng giống như vậy.
Đầu tiên là đổi chỗ, liên tiếp mua thật nhiều túi nước đậu, sau đó bỏ vào Bào Bào.