Quý Trường Thanh cắn vào miệng miếng khoai lang, ngọt ngọt, anh cảm thấy Thẩm Mỹ Vân hẳn rất vui vẻ, liền thuận tay gắp cho cô.
"Nếm thử, khoai lang này mùi vị rất ngon."
Đương nhiên cũng không quên Miên Miên.
Nhìn Quý Trường Thanh quan tâm như vậy.
Cả người nhà họ Quý đều trợn tròn mắt, biết rõ trước kia Quý Trường Thanh là một hỗn thế ma vương, tới bây giờ chỉ có người khác chăm sóc anh.
Không có chuyện anh chăm sóc người khác.
Chăm sóc người khác không nói, còn chăm sóc họ một cách chu đáo.
"Nhìn gì vậy? Hai người mau ăn đi."
Quý Trường Thanh nhanh chóng giải quyết dạ dày của mình "Ba, ngày mai bọn con sẽ đi, ba và mẹ đều ở Bắc Kinh, cũng có thể đến quân đội thăm người thân."
Chuyện này anh và Thẩm Mỹ Vân thương lượng qua.
Lời này đã nói.
Ông nội Quý và bà nội Quý nhất thời có xúc động "Tỉnh Hắc rất nóng sao?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu "Trước mắt đến xem, bên kia ôn hòa thấp hơn Bắc Kinh mười độ."
Như vậy xem ra, tỉnh Hắc thích hợp để đi nghỉ mát.
Bà nội Quý có chút xúc động, hỏi ông nội Quý "Thời gian này anh có chuyện gì không?"
Ông nội Quý "Có chuyện, nhưng mà-"
"Không có nhưng mà, chúng ta đi tỉnh Hắc nghỉ mát thăm người thân về, anh ở đây làm."
Bà nội Quý quyết định dứt khoác "Ngày mai bọn ta đi tỉnh Hắc với các con."
Tính toán thời gian, bây giờ là tháng sáu dương lịch, không sai biệt thì tháng chín trở về.
Ông nội gia muốn từ chối cũng không được, bởi vì bà nội không cho ông từ chối.
Ở dưới gầm bàn ông ấy túm lấy bà ấy, dẫn đến cửa sổ "Sao em lại làm càn vậy, Quý Yêu Nhi và Mỹ Vân vừa mới kết hôn, chúng ta ở đó thích hợp sao?"
Chuyện này hình như là...
Bà nội Quý suy nghĩ "Có thể ở khách sạn mà? Buổi tối chúng ta không ở cùng một chỗ với bọn nó."
Chuyện đó ông nội Quý biết rõ.
Ông ấy đi hỏi Quý Trường Thanh.
Quý Trường Thanh thở dài nói "Không ở khách sạn."
"Chỗ ở chẳng phải có rồi sao."
Bà nội Quý thản nhiên nói "Chỉ hỏi con có hay không?"
Quý Trường Thanh "Có."
"Vậy thì được."
Bà nội Quý vô cùng quả quyết "Chúng ta tới thăm người thân, tiền ba mẹ tự giải quyết, ban ngày tới chỗ con ăn cơm là được."
Hôm nay Bắc Kinh nóng muốn chết, mới tháng sáu, trời nóng đến mức người ta không có khẩu vị để ăn.
Chuyện này-
Quý Trường Thanh nhìn bà ấy tự mình quyết định, anh cũng không khuyên "Được, tùy mẹ."
Dù sao bà ấy cũng không nghe anh.
Quý Trường Thanh nói chuyện này với Thẩm Mỹ Vân, cô liền sửng sốt "Để ba mẹ ở nhà khách, có phải không tốt lắm không?"
Dù sao cũng là trưởng bối.
"Không có gì không tốt, dù sao bọn họ tự nguyện."
Được!
Chuyện này cũng không đến lượt Thẩm Mỹ Vân nói.
Sau khi quyết định chuyện này, Quý Trường Đông và Cố Tuyết Cầm còn muốn khuyên bảo "Ba mẹ, tuổi ba mẹ lớn rồi, đường từ Bắc Kinh đến tỉnh Hắc không gần, hà cớ gì phải chịu khổ như vậy?"
Chuyện này không phải nói giỡn sao?
Người 60 tuổi, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, làm sao đây?
Bà nội Quý phấn chấn nói "Mẹ lớn tuổi mới chịu ra bên ngoài chạy, bây giờ mẹ chạy không được, sợ qua vài năm nữa không của động được, chỉ có thể ở Bắc Kinh."
Chuyện này-
Quý Trường Đông thấy khuyên không được, liền nói đến Quý Trường Thanh, nói anh mới cưới vợ, người già bọn họ đến đó không thích hợp.
Kết quả, bà nội Quý bất ngờ nói "Mẹ ở nhà khách, mẹ không ở cùng bọn nó thì lo cái gì?"
Được!
Lý do gì bà ấy cũng nói được.
Dù sao trong lòng cũng muốn đi.
Quý Trường Đông thở dài, bí mật dặn dò Quý Trường Thanh "Ba mẹ đến chỗ em, em chăm sóc ba mẹ nhiều chút."
Quý Trường Thanh "Em biết rồi."
"Nhưng mà anh cảm thấy em chăm sóc được sao?"
Mẹ anh là người rất cá tính, không bao giờ nghe anh.
Nói giống Mỹ Vân cũng không khác lắm.
Quý Trường Đông nhéo ấn đường "Lúc trên bàn cơm em không nên nói ba mẹ đến thăm người thân."
Bây giờ đã ổn.
Che nước khó thu.