Quý Trường Thanh "Nào có đáng sợ như anh nói, hai người họ chỉ ở một thời gian, rất nhanh sẽ về, anh ít quan tâm một chút, nhìn nếp ngăn trên ấn đường của anh đi, đủ kẹp chết một con muỗi"
Quý Trường Đông là anh cả nhà họ Quý, từ nhỏ thích quan tâm nhiều chuyện.
Thế cho nên chỗ ấn đường có ba gạch rất sâu.
Quý Trường Đông ừm một tiếng "Em mới kết hôn không hiểu, quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu rất phức tạp, không muốn hai bên tức giận."
"Lúc đó em sẽ bị kẹp ở giữa."
Quý Trường Thanh suy nghĩ "Cho nên nhiều năm nay anh luôn bị kẹp ở giữa sao?"
Đúng!
Hỏi xong, Quý Trường Thanh không muốn để ý đến ông ta "Dù sao anh bỏ lỡ có hội cũng biết rõ."
Còn dám đem ba mẹ ra, ông ta thật sự còn quá trẻ.
*
Bên kia, bà nội Quý lôi kéo Thẩm Mỹ Vân vào phòng, lôi kéo đối phương ngồi trên giường, lấy cái rương trong ngăn kéo nhỏ.
"Đây đây đây, Mỹ Vân mẹ cho con nhìn vật quý giá mẹ cất nhiều năm."
"Đương nhiên không thể để ba của con thấy được, nếu không thì ông ấy sẽ nói mẹ, sao chưa vứt thứ này đi."
Nói xong, bà ấy như lấy ra hiến bảo, kéo chiếc hộp ra.
Vừa mở ra, Thẩm Mỹ Vân lập tức kinh ngạc, thật sự bên trong chiếc hộp này, ấu mức quý giá.
Có một đôi nhẫn bảo thạch màu lam, còn có vài chiếc vòng tay ngọc, nhẫn vàng, một cây trâm phượng, hai cái ngọc vịn chỉ, một cái vòng tay bằng ngọc màu lục.
Nói thật, một rương trang sức này, tùy tiện bán một cái đều là giá trên trời.
Chẳng qua là, ở thời đại bây giờ, chuyện này rất nóng tay.
Thẩm Mỹ Vân thấy hoa mắt.
Bà nội Quý biết rõ cô sẽ vui vẻ, tiện tay cầm một cái vòng ngọc đeo vào tay cô "Như thế nào? Mẹ biết ngay con đeo cái này rất đẹp."
Phụ nữ, không ai không thích trang sức.
Cô cũng không ngoại lệ.
Một cái rương này, gần như là cả đòi của gia đình cô. Khi ấy cũng có người đến kiểm tra, nhưng bà nội Quý cất nó ở trong sân, trong ngăn kéo dưới gầm giường.
Lúc đó mới qua một kiếp.
Từ lúc đó, bà nội Quý cũng không đem cái này ra trước mật tiểu bối.
Bọn nhỏ nhà họ Quý, đều tưởng những cái này đã bị bà nội Quý vứt đi, nhưng thật ra không có.
Bà ấy vẻ trước trang sức hoa lệ, thế cho nên khi nào tâm trạng không vui, liền đem ra nhìn một chút. Sau khi thấy Thẩm Mỹ Vân, bà ấy biết cô đeo chiếc vòng này rất đẹp mắt.
Làn da của Thẩm Mỹ Vân quá trắng, được chiếc vòng tay này vào, càng trắng nõn nà.
Và đúng như thế.
Thẩm Mỹ Vân nhìn có chút hoa mắt, cô nhẹ nhàng tháo ra "Mẹ, cái này rất quý giá."
Mấy năm nay, giá trị của chiếc vòng tay này là bảy con số.
Bà nội Quý "Quý giá cái gì? Bây giờ mọi người đều nghĩ vật này là củ khoai lang bỏng tay, con không phải ngại cứ lấy đi."
Dù sao bà ấy vui vẻ, nhưng sinh ra không có, chết không mang theo.
Không bằng cho Mỹ Vân.
Mỹ Vân cũng không ngại, ngược lại cô cũng rất vui vẻ "Mẹ, nhưng mà-"
"Được rồi, lần trước chị dâu con xảy ra chuyện kia xửa lý không tốt, không phải mẹ nói sẽ bồi thường cho con một cái sao? Cái này là được rồi."
Sau khi bà ấy lấy ra chiếc vòng tay, bà ấy lại cầm một chiếc nhẫn bảo thạch màu lam đeo lên trên tay Thẩm Mỹ Vân.
Chiếc nhẫn màu lam dịu dàng, ngón tay trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp.
Bà nội Quý nhìn một lát rồi nói "Khi mẹ còn trẻ, đeo không đẹp bằng con."
Đôi nhẫn bảo thạch màu lam này, là mẹ cho bà ấy, đã qua đòi rồi, truyền đến đời thứ tư.
Thẩm Mỹ Vân cúi đầu nhìn, mười ngón tay nhỏ nhắn, thật sự rất xinh đẹp.
"Đồ Quý."
"Quý cái gì, bất quá chỉ là vật chết, con đeo nó mới có giá trị."
Không đeo cũng không dùng gì.
Đã nói đến đây, còn từ chối nữa thì không thích hợp.
Thẩm Mỹ Vân liền cười nói "Cảm ơn mẹ."
"Được rồi, bây giờ mới là người một nhà."
Cho trang sức xong, bà nội Quý lại lấy một xấp tiền nhân dân tệ từ trong ngăn kéo ra "Tiền đủ không? Con giữ cái này lại dùng."