Thẩm Mỹ Vân ước lượng, ít nhất là 500 tệ. Ở nhà người khác, số tiền này hơn một năm lương.
Bị bà ấy tiện tay cho cô, hơn nữa mắt cũng không chớp.
Thẩm Mỹ Vân bị bà ấy làm cho kinh ngạc "Mẹ!"
Bà nội Quý "Suỵt suỵt suỵt, cho con tiền tiêu vặt, đừng để Trường Thanh biết, con giữ lại chút tiền dùng."
Nói đến đây, bà ấy liền dạy dỗ "Chúng là phụ nữ chỉ có thể ở nhà, nhưng phải nắm quyền tài chính."
"Về nhà mặc kệ con nói gì, cũng phải nắm tiền lương của Quý Yêu Nhi trong tay."
Đây là dạy cho Thẩm Mỹ Vân quản lý tài chính gia đình, quản lý chồng.
Nói lời này, Thẩm Mỹ Vân rất kinh ngạc.
Bà nội Quý thản nhiên "Không chỉ riêng con, mẹ đối với mỗi người con dâu đều dạy như vậy, gia đình muốn hòa thuận, sống tốt, chồng phải nghe lời vợ."
"Cho nên khi bắt đầu con phải đứng vững ở gió đông." Dù sao gió đông không áo đảo gió tây, thì gió tây áp đảo gió đông.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy liền suy nghĩ, những điều như vậy Trần Thu Hà không dạy cho cô.
Chỉ có thể nói, bà nội Quý thật sự khác.
Sau khi học xong, Thẩm Mỹ Vân còn muốn nói thêm "Mẹ, mấy năm nay mẹ quản lý ba như thế nào?"
Bà nội Quý nháy mắt mấy cái, cười không nói.
Sau khi bà nội Quý rời khỏi, Thẩm Mỹ Vân trở lại phòng của mình.
Nàng đem những vật bà nội Quý cho mình, đưa cho Quý Trường Thanh xem "Đẹp không?"
Cô còn cố ý đeo trên tay.
Quý Trường Thanh theo bản năng ngẩng đầu "Mẹ cho sao?"
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng "Mẹ có nhiều đồ tốt, cái này là mẹ chọn cho em."
Quý Trường Thanh "Mẹ cho em, em nhận đi, trước đây nhà ông ngoại anh làm kinh doanh, trong nhà có rất nhiều đồ tốt, vứt đi không ít, hôm nay còn sợ là ở trong tay mẹ."
Nói đến đây, anh nhìn chằm chằn vào chiếc nhẫn bảo thạch trong tay Thẩm Mỹ Vân, nhịn không được mà cảm thán nói "Mẹ vẫn thích em nhất."
"Chiếc nhẫn bảo thạch này, khi đó chị dâu cả và chị dâu hai đều mơ ước, nhưng mẹ khước thuyết như thế họa cây cho xử lý, ai cũng không cho."
Ai có thể nghĩ tới chứ!
Lòng vòng như vậy mà lại cho vợ anh.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ "Khả năng là yêu anh yêu luôn chó của anh?"
Dù sao, bà ấy rất thích Trường Thanh.
Quý Trường Thanh lắc đầu "Em muốn nói yêu anh yêu luôn chó của anh, mẹ anh thích nhất là anh cả, bà ấy ôm kỳ vọng rất lớn vào anh ấy, đối với ta-"
Anh ho nhẹ "Vui vẻ là được rồi."
Anh nhỏ nhất nhà, ba mẹ cũng không trông cậy vào anh, cho nên từ khi sinh ra đối với địa vị của anh cũng rất rõ ràng.
Thẩm Mỹ Vân ngây người "Vậy anh là trứng bảo bối."
Đùng coi thường vui vẻ là tốt rồi, nhưng nó cũng có cái giá của nó.
Quý Trường Thanh nhướng mày "Tại sao anh là cái trứng bảo bối, vậy em không phải trứng bảo bối của trứng bảo bối sao?"
Chuyện này-
Hình như cũng có đạo lý.
*
Nếu bà nội Quý và ông nội Quý có ý định đi theo Quý Trường Thanh, bọn họ đi quân đội thăm người thân.
Như vậy ngày hôm sau tất nhiên là muốn đi cùng.
Quý Trường Thanh đi mua vé, anh mua thêm hai vé cho hai người già nhà anh nằm, coi như là chung một khoang.
Vừa vặn bốn vị trí, bị người nhà của anh bao quanh.
Nếu không nói như vậy, triều đình có người tốt làm việc đâu.
Xe lửa chạy một ngày một đêm, bà nội và ông nội Quý lúc đầu còn xem cảnh vật ngoài cửa sổ, cuối cùng lại đi ngủ mất.
Giữa trưa ngày thứ hai mười hai giờ, đã đến tỉnh Hắc, bọn họ lên xe đến thành phố Mạc Hà, tại đây dọn xe đến chỗ ở quân đội.
Quá trình vận chuyển ba bốn lần.
Thể cốt bà nội Quý coi như khỏe, cũng không chịu nổi "Khó trách thằng cả một mực khuyên mẹ ở nhà."
Vì để nghỉ mát, hận không thể làm gãy xương cốt bà ấy.
Quý Trường Thanh cười "Trước lạ sau quen, ba mẹ đi vài lần thì quen."
Bà nội Quý và ông nội Quý nhìn nhau, liền lắc đầu.
Miên Miên giòn giã nói "Nhưng mà ông bà không đến, thì sao gặp Miên Miên?"
Đúng!