Nên cô ta tiếp tục nói: "Chúng cháu đều là những người vợ ở quân đội, đàn ông ở bên ngoài chảy máu, chảy mồ hôi, kiếm tiền quả thực không dễ dàng, không thể tùy tiện tiều xài như vậy——"
Quá nuông chiều con cái rồi.
Thái độ của bà Quý lập tức trở nên lạnh lùng: "Tôi đã nói với Trường Tranh nhà tôi, thằng bé kiếm tiền là để cho vợ, cho con tiêu, nếu như thằng bé không thể nuôi nổi vợ con của mình, muốn ăn kẹo hồ lô mà còn phải cân nhắc giá cả, vậy thì tôi thấy thằng bé thật sự không xứng làm chồng cùng ba."
Khi bà ấy vừa thốt ra những lời này.
Trong nháy mắt, bên trong hợp tác xã cung ứng trở nên im lặng lạ thường.
Gương mặt của chị Cao cũng ngày càng đỏ bừng, tại sao chuyện này lại không giống những gì mà cô ta tưởng tượng?
Đáng tiếc, bà Quý đường như không muốn chừa mặt mũi cho cô ta: "Hợp tác xã cung ứng mở cửa làm ăn, nếu như ai tới mua đồ, các người cũng ở sau lưng xỉa xói người ta, nói thật người biết thì ở đây là hợp tác xã cung ứng, không biết còn tưởng đây là chỗ của những người thất học trong thôn ngồi buôn chuyện đấy."
Chị Cao: "..."
Bà Quý vẫn tiếp tục nói: "Đúng rồi quên nói với cô, chuyện Mỹ Vân nhà nhà chúng tôi thích tiêu tiền, thì Trường Tranh biết, tôi cũng biết, cả nhà chúng tôi cũng không nói gì, từ khi nào lại đến phiên các người bàn tán?"
Những lời này, làm cho hợp tác xã cung ứng yên tĩnh như gà.
Bà Quý tức giận, chỉ vào kẹo hồ lô: "Bán thế nào? Cần phiếu sao?"
Chị Cao lắp bắp nói: "Một phần ba phân, không cần phiếu."
"Thêm cả cây cắm kẹo kia nữa, tôi muốn mua."
"Cái gì ạ?"
Chị Cao sửng sốt, tất cả mọi người ở đó cũng ngớ ra.
"Tôi nói tôi muốn mua cả cây cắm kẹo hồ lô nữa, không bán sao?"
Bà Quý thiếu kiên nhẫn nói.
"Bán ạ, bán ạ, ở đây tổng cộng có ba mươi, đã bán cho con dâu dì hai xâu, còn lại mười tám xâu, tổng cộng là tám mao năm."
Bà Quý nhanh tay lấy từ trong túi tiền ra một khối tiền, vỗ lên tủ kiếng: "Tôi lấy hết!"
Chị Cao sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng được, bận bịu tìm cho bà ấy một mao năm.
Bà Quý xách theo cả một cây cắm đầy kẹo hồ lô, tiêu sái rời đi.
Bên trong hợp tác xã cung ứng nhất thời vô cùng yên lặng.
Không biết qua bao lâu, có ai đó hét lên: "Đây mới là có tiền nhỉ?"
Lúc mua một cây cắm đầy kẹo hồ lô, ánh mắt cũng không chớp một cái.
"Mẹ chồng của Thẩm Mỹ Vân thật có tiền."
"Bà ấy còn chấp nhận để cho Thẩm Mỹ Vân tiêu tiền!"
"Thật sự muốn có kiểu mẹ chồng như thế."
Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, bà ấy mua nhiều kẹo hồ lô như vậy là để hả giận cho Thẩm Mỹ Vân.
"Nhà bọn họ là nhà tư bản sao?"
Câu này vừa được nói ra, bên trong hợp tác xã cung ứng trở nên an tĩnh hẳn.
"Không phải đâu, nếu như mẹ của tiểu đoàn trưởng Quý là nhà tư bản, vậy thì tiểu đoàn trưởng Quý đã không nhập ngũ, dù sao thời điểm nhập ngũ, cũng sẽ tra rõ bối cảnh."
Bầu không khí trì trệ bỗng nhiên trở nên sôi động trở lại.
"Nếu đã như vậy, thì tôi nghĩ đối phương chỉ thuần túy là muốn xả giận vì Thẩm Mỹ Vân mà thôi."
*
Trường tiểu học quân đội.
Lúc này đã lục tục bắt đầu tan học, thời điểm Thẩm Mỹ Vân đến, bọn học sinh đã kết thành từng đội đi ra ngoài.
Không ít học sinh đi ra, liếc mắt liền thấy được Thẩm Mỹ Vân.
"Miên Miên, đó là mẹ cậu sao?"
Miên Miên và Tiểu Mai Hoa đi cùng nhau, Tiểu Mai Hoa tinh mắt, vừa ra tới đã nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đứng ở cửa.
Miên Miên nhìn sang chỗ đối phương chỉ, trong giây lát, đôi mắt to cũng sáng lên, cô bé nhào qua: "Mẹ!"
Ngay cả âm thanh cũng cao hơn một chút.
Là cô bé đang hết sức vui vẻ.
Thẩm Mỹ Vân chính xác đón được Miên Miên, thuận tiện lấy xâu kẹo hồ lô ở sau lưng ra, đưa cho cô bé: "Thích không?"
Thời điểm Miên Miên nhìn thấy kẹo hồ lô, đôi mắt to của cô bé đột nhiên sáng lên vài độ.
"Thích ạ!"