Cô bé nuốt nước miếng: "Mẹ, con có thể chia sẻ với Tiểu Mai Hoa và Tứ Muội được không ạ?"
Thẩm Mỹ Vân: "Dĩ nhiên."
Nhận được sự đồng ý của mẹ, Miên Miên lập tức cầm kẹo hồ lô của mình, đi tìm Tiểu Mai Hoa và Tứ Muội.
"Mẹ tớ mua kẹo hồ lô cho tớ, chúng ta ăn chung nhé."
Cô bé còn định lấy từng viên hồ lô ra để chia nhau, nhưng lại phát hiện mình không thể bóc nó ra được, lớp đường bọc trên thanh tre cũng dính chặt.
Miên Miên suy nghĩ một chút, trực tiếp đưa cả cây kẹo hồ lô ra: "Các cậu cứ cắn trực tiếp luôn đi."
"Mỗi người một cái, còn dư lại là của tới với mẹ."
Phía trên có tổng cộng tám viên.
Sau khi cho đi hai viên, cô bé còn sáu viên.
Tiểu Mai Hoa do dự một chút, ngược lại Tứ Muội phóng khoáng hơn, trực tiếp nhận lấy, cắn một viên: "Cám ơn Miên Miên."
Miên Miên lắc đầu một cái, lại đưa kẹo hồ lô cho Tiểu Mai Hoa, Tiểu Mai Hoa không do dự nữa, cắn một miếng nhỏ: "Cám ơn Miên Miên."
Kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt, quả nhiên là một món mĩ vị.
Miên Miên đứng ở cửa, khiến cho rất nhiều người nhìn.
Học sinh tiểu học đứng ở cửa nhìn nhau một cái: "Kẹo hồ lô ăn chắc chắn rất ngon, có màu đỏ đỏ."
"Tớ cảm thấy mẹ của Miên Miên là tốt nhất, tới đón cậu ấy tan học, còn mang theo kẹo hồ lô cho cậu ấy."
"Buổi sáng tớ cũng đi hỏi, kẹo hồ lô thật sự rất mắc, mẹ tớ cũng không chịu mua cho tớ."
"Tớ rất muốn làm con của mẹ Miên Miên, tớ chẳng muốn làm con của mẹ tớ chút nào."
Câu này vừa được nói ra, lại được tất cả các bạn nhỏ xung quanh đồng ý.
Mọi người vây quanh Miên Miên, nuốt nước miếng: "Miên Miên, có thể chia nửa mẹ của cậu cho tớ được không?"
Mẹ của Miên Miên thật sự đẹp, hơn nữa lúc nói chuyện luôn luôn nhỏ nhẹ, cho tới bây giờ chưa từng mắng chửi người khác.
Mỗi ngày đều đến đón Miên Miên tan học, lần nào cũng mang cho cậu ấy đồ ăn ngon.
Mà mẹ của bọn họ thì không được như thế.
Cho nên, thật sự rất muốn mẹ của Miên Miên.
Khi Miên Miên nghe những gì mọi người nói, đôi mắt nhỏ của cô bé đột nhiên cứng đờ đến cả kẹo hồ lô cũng không ăn.
"Mẹ của tớ chỉ thuộc về mình tớ mà thôi, sẽ không chia cho các cậu đâu."
Cái gì cũng có thể chia!
Duy chỉ mẹ là không thể!
Lần này, mọi người có chút thất vọng, thở dài: "Nếu như ba tớ có thể lấy được mẹ của Miên Miên thì thật là tốt."
Không biết góc tường này có thể đào được hay không?
Quý Trường Tranh hoàn toàn không biết, một đám con nít ở trường học lại thảo luận chuyện làm thế nào để đào góc tường nhà anh, để cho Thẩm Mỹ Vân đi làm mẹ của người khác.
Miên Miên lớn tiếng mắng lại những bạn học có suy nghĩ ngây thơ kia.
"Mẹ tớ đã lập gia đình, mẹ của tớ sẽ không gả cho người khác đâu, mẹ chỉ thích ba mà thôi."
Lời nói này thật sự rất hay.
Bà Quý đang xách cả cây cắm đầy kẹo hồ lô, cũng không nhịn được phải vỗ tay cho Miên Miên: "Miên Miên nhà bà nói rất đúng."
Bà ấy vừa lên tiếng.
Miên Miên cũng không nhịn được nhìn sang, nhìn thấy bà Quý: "Bà nội!"
Vừa mới chuẩn bị nhào qua, kết quả chạy đến một nửa thì cô bé dừng lại: "Bà nội, sao bà lại có nhiều kẹo hồ lô thế ạ?"
Cả một cây cắm đầy kẹo hồ lô.
Phía trên có rất nhiều, rất nhiều kẹo hồ lô.
Bà Quý quơ quơ cái cây trong tay, hỏi: "Bà nội mua cho Miên Miên đó, Miên Miên thích không?"
Miên Miên gật đầu một cái: "Thích."
Phải!
Lần này, lập tức khiến cho học sinh bên trong bùng nổ.
"Cậu thấy không? Bà nội của Miên Miên mua cho cậu ấy một gậy toàn kẹo hồ lô."
"Thật là nhiều, từ đó đến giờ tớ chưa từng thấy qua nhiều kẹo hồ lô như vậy."
"Nếu có thể chia cho tớ một viên thì tốt biết mấy."
Những đứa trẻ này thậm chí còn không dám nghĩ đến việc được chia sẻ một cây, mà chỉ một viên! Phải biết, một cây kẹo hồ lô có tám viên.