Bạn học của Thẩm Miên Miên thật sự rất nhiều, đếm cũng không hết.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Miên Miên với ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Nếu như thời điểm Thẩm Mỹ Vân tới đón cô bé, mang theo một cây kẹo hồ lô tới, đã khiến cho Miên Miên trở thành tiêu điểm.
Vậy thì, bà Quý xách theo một cái cây cắm đầy kẹo hồ lô, trực tiếp khiến cho Miên Miên trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
Không quá lời khi gọi cô bé là mặt trăng được các ngôi sao vây quanh.
"Miên Miên, Miên Miên, có thể cho tớ ăn một viên không?"
"Đúng rồi, ngày mai tớ giúp cậu trực, đổi một viên có được hay không?"
"Kẹo hồ lô có mùi vị gì thế? Có phải rất ngọt hay không?"
Miên Miên lập tức bị tất cả mọi người vây lấy, chuyện này khiến cho cô bé cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, sau đó cô bé đột nhiên trở nên kiêu ngạo: "Kẹo hồ lô ăn chua chua ngọt ngọt, nếu như các cậu muốn ăn, có thể nói mẹ và bà của các cậu mua cho nha."
Tại sao cô bé phải cho.
Cô bé và bọn họ lại không quen.
Chuyện này ——
"Mẹ tớ sẽ không chịu mua cho tớ, mẹ tớ bảo nó mắc lắm."
"Bà nội tớ cũng vậy, bà mắng tớ ăn uống hoang phí, chỉ biết lãng phí lương thực."
"Miên Miên, mẹ và bà của cậu thật tốt."
So sánh như vậy, bọn họ thật sự rất hâm mộ, không chỉ muốn mẹ của Miên Miên, họ cũng muốn cả bà nội của Miên Miên nữa.
Hu hu hu.
Tại sao người nhà tốt như vậy, lại của người khác.
Cách đó không xa, Lâm Lan Lan đang đứng sau bục chào cờ, vừa ra tới thì thấy cảnh tượng này, con bé không nhịn được cong môi, cắn răng: "Chỉ có mấy cây kẹo hồ lô, có cái gì tốt mà khoe chứ!"
Con bé vừa dứt lời, mọi người nhất thời đều yên lặng.
"Lâm Lan Lan, cậu thật đáng ghét, cậu từng ăn kẹo hồ lô rồi chưa? Cậu chỉ biết nói kẹo hồ lô của Thẩm Miên Miên mà thôi!"
Lâm Lan Lan hất càm: "Đương nhiên là tớ ăn rồi, ăn đến không muốn ăn nữa."
" Mùi vị thế nào? Cậu có thể đãi chúng tớ được không?"
Vấn đề này lập tức khiến cho Lâm Lan Lan khựng lại.
Dĩ nhiên con bé biết kẹo hồ lô có mùi vị như thế nào, nhưng mà con bé không thể mời bọn họ ăn.
Bởi vì toàn bộ tiền xài vặt của con bé đều bị Lâm Vệ Sanh lấy cắp rồi!
Nếu không, con bé có thể mua, rồi chia cho mọi người ăn.
Nghĩ tới đây, Lâm Lan Lan cắn răng nghiến lợi: "Tớ không có tiền, đều bị trộm hết rồi, không mọi người ăn được."
"Eo ôi—— đồ lường gạt!"
"Lâm Lan Lan nói là đồ nói dối."
Những lời này được nói ra, khiến cho sắc mặt của Lâm Lan Lan không được đẹp mắt, con bé muốn cãi lại gì đó, nhưng nhìn đến Thẩm Mỹ Vân đang đứng sau lưng Thẩm Miên Miên.
Con bé nhất thời không lên tiếng.
Lựa chọn ảo não rời đi.
Ai bảo mẹ của con bé không tới, ai bảo con bé không có người mẹ mua kẹo hồ lô cho. Chẳng qua Lâm Lan Lan không đi xa, con bé giống như một tên trộm vậy, núp ở một chỗ cách đó không xa, đi nhìn trộm hạnh phúc thuộc về Thẩm Miên Miên.
Cô ta không hiểu, rõ ràng đời trước Thẩm Mỹ Vân chết rất sớm, Thẩm Miên Miên là một kẻ đáng thương, nhưng tại sao kiếp này mọi chuyện lại thay đổi?
Người nên nấp sau khe cửa và nhìn trộm hạnh phúc của người khác chắc chắn phải là Thẩm Miên Miên mới đúng.
Sai rồi, tất cả đều sai hết rồi.
Lâm Lan Lan không nhìn nổi, bây giờ Thẩm Miên Miên tốt bao nhiêu, thì cô ta thất bại bấy nhiêu.
Rõ ràng ——
Cô ta là người sống lại, nhưng mà cuộc sống lại không bằng đời trước.
Lâm Lan Lan không hiểu, rốt cuộc là mình sai chỗ nào?
Có lẽ, bắt đầu từ trên người của Quý Minh Viễn, có lẽ cô ta phải sửa chữa những lỗi sai để mọi thứ trở về như ban đầu.
*
Bên kia.
Sau khi đón Miên Miên tan học.
Thẩm Mỹ Vân từ trong túi đeo chéo lấy ra ngoài một cây kẹo hồ lô khác, nói với bà Quý: "Mẹ, xâu này là con mua chia mẹ."