Lúc ấy cô mua hai cây, một cây định cho Miên Miên, ngoài ra một cây là định cho mẹ chồng.
Chẳng qua cô không ngờ bà Quý cũng mua.
Bà Quý gánh cả một cây toàn kẹo hồ lô, cười nói: "Người ở chỗ hợp tác xã cung ứng nói xấu con, trong cơn tức giận nên mẹ đã mua hết."
Thẩm Mỹ Vân nghe xong những lời này, trong lòng có chút ngọt ngào: "Mẹ, chúng ta cứ sống cuộc sống của mình thôi, bọn họ nói gì thì cứ kệ họ ạ."
"Vậy không được, con cũng là người nhà chúng ta, con tiêu tiền Trường Tranh cũng không nói gì, thì bọn họ dựa vào đâu mà được nói chứ? Mơ đẹp đấy."
Đừng thấy bình thường bà Quý dễ nói chuyện, sau khi gặp phải loại chuyện này, bà ấy rất kiên trì.
Thẩm Mỹ Vân cũng không tranh cãi với bà ấy, chỉ kéo tay bà ấy, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi con cảm thấy gả cho Quý Trường Tranh, chuyện may mắn nhất mà con nhận được là có mẹ chồng là mẹ."
Nói thật, đến thời điểm hiện tại, bà ấy là một người mẹ chồng giàu có, rộng lượng và đảm đang, vẫn luôn che chở cho con mình.
Nó phá vỡ sự hiểu biết về từ mẹ chồng mà cô biết trước đây.
Bà Quý cười: "Không đâu, mẹ cảm thấy Trường Tranh có thể tìm được con, là may mắn của thằng bé."
Hai người đều khiêm tốn.
Sau khi về đến nhà.
Các loại cây ở sân nhỏ phía trước, toàn bộ đều trưởng thành.
Cây cà chua được phủ đầy cà chua đỏ và cà chua xanh, Thẩm Mỹ Vân thuận thế hái mấy quả cà chua đỏ, định làm món canh trứng cà chua, Miên Miên thích nhất là ăn cơm với canh trứng cà chua.
Lại hái thêm vài quả cà chua xanh và ớt xanh, dung làm cà chua xanh xào ớt xanh, vị chua cay rất hợp với cơm.
Còn có dưa leo, được Quý Trường Tranh dựng ở trước cửa, hôm nay phía trên giàn đã có rất nhiều quả dưa leo, cong queo, mềm mại.
Lúc hái xuống vẫn còn gai, Thẩm Mỹ Vân không nhịn được, trực tiếp cắn một cái, trong miệng tràn ngập mùi thơm.
Cô lại chọn hai quả nhỏ, đưa cho Miên Miên và bà Quý.
Bà Quý thấy dưa leo non, lớn bằng bàn tay, không nhịn được ánh mắt sáng lên: "Mỹ Vân ơi, mẹ thấy hai chúng ta có thể ăn một quả, bọn họ đều thích ăn dưa leo già, một trái dưa leo xào được một dĩa đồ ăn, nhưng mẹ không thích, mẹ chỉ thích dưa non thôi, cắn nhẹ một miếng đã thấy sảng khoái."
Thẩm Mỹ Vân cười một cái, tiếp tục ở trong vườn rau nhỏ: "Dưa leo già ăn không ngon, còn non ăn mới ngon."
Bất kể là ăn sống, hay làm rau trộn, hay là chiên chung với trứng đều ngon vô cùng.
Cuối cùng cô lại đi loanh quanh đến tường viện bên cạnh, hái được một ít đậu xanh.
Cô có thể nói nhà mình có quá nhiều loại thức ăn, thật sự quá dễ dàng, muốn cái gì có cái đó.
Tất cả đều là rau xanh, ngay cả món mặn cũng có một ít, thật sự là muốn gì có đó.
Triệu Xuân Lan dẫn theo Nhất Nhạc đến, trong tay cô ấy còn cầm một cái thùng nhỏ, vừa qua tới còn chưa vào sân.
Cách một cách cửa, thì nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân và bà Quý ở bên trong vườn rau hái thức ăn.
Cô ấy kêu một tiếng: "Mỹ Vân, dì Quý."
Cô ấy vừa hô, Thẩm Mỹ Vân đã đặt giỏ đựng thức ăn trong tay xuống, chạy tới mở cửa: "Chị dâu Xuân Lan, sao cô qua đây?"
Triệu Xuân Lan chào một tiếng, cửa vừa mở ra Nhất Nhạc đã chạy vọt vào nhà như đạn đại bác vậy.
Chắc là tìm Miên Miên.
Triệu Xuân Lan cản cũng không kịp, quyết định không cản nữa, cô ấy đưa cái thùng nhỏ trong tay tới: "Đây nè, đây là tôm và lươn do chỉ đạo viên Ôn đưa tới, tôi đưa cho cô một ít, cô nhìn xem có đủ làm một món ăn hay không?"
Cũng là ân huệ mà cô ấy thiếu Thẩm Mỹ Vân. Mấy ngày trước Thẩm Mỹ Vân bọn họ từ Bắc Kinh trở lại, còn cố ý cho nhà bọn họ một con vịt quay Bắc Kinh.
Vịt quay được chiên trong nồi, dầu nóng hổi và thơm lừng.