Sau khi nghe Triệu Xuân Lan nói một hồi, Thẩm Mỹ Vân cũng cảm thấy hứng thú.
"Sao lại nhiều vậy, vậy sao khi ấy đội trưởng Lương lại còn đến thảo nguyên của chúng ta?"
Theo lý thuyết mà nói thì Thanh Sơn đủ nuôi sống bọn họ.
Quý Trường Tranh trả lời: "Thanh Sơn sẽ bị kiểm lâm, canh gác vào tháng ba hàng năm, có người hộ rừng trông coi, bọn họ thân làm bộ đội, càng phải làm gương, cho nên nếu muốn ăn đồ tốt thì cũng chỉ có thể dựa vào thảo nguyên ngoại ô."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân đã hiểu ra: "Hóa ra là như thế."
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đi với tốc độ rất nhanh, bắn lên rất nhiều khói bụi ở phía sau xe.
Đường đi không bằng phẳng, chỗ nào cũng có gạch đá nhấp nhô.
Xe cũng bắt đầu rung lắc theo đó.
Cái mông trên người cũng hận không thể biến thành tám cánh, càng đừng nói đến loại xe bấp bênh này, có thể không say xe sao?
Ngay cả người chưa từng say xe như Thẩm Mỹ Vân cũng có chút không nhịn được buồn nôn.
Cũng may, sau khi uống một ngụm nước thì đã bình tĩnh lại được vài phần.
"Còn bao lâu nữa?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi Quý Trường Tranh, bên trong khoang xe u tối, dưới ánh sáng mặt trời, gương mặt của cô tái nhợt như giấy, trông có vẻ yếu ớt.
Quý Trường Tranh có chút đau lòng, cũng không quan tâm bây giờ có đang ở bên ngoài không, có bị người khác nhìn thấy không mà trực tiếp ôm lấy cô, để cô tựa đầu vào bả vai mình.
"Dựa vào đi."
Sau đó, anh nhìn ra ngoài đường, lúc này mới nói: "Nửa tiếng, nhiều nhất là nửa tiếng sau sẽ đến nơi."
Thẩm Mỹ Vân có chút xấu hổ, cô nhìn các chiến sĩ xung quanh, kết quả tất cả mọi người chỉ cười thiện ý: "Chị dâu, chị vẫn nên nghe lời, tiểu đoàn trưởng Quý đi, dựa vào sẽ đỡ hơn, trong này cũng không có ai nói gì."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng rất nhỏ, lúc này mới dựa vào.
Thẩm Thu Mai ở bên cạnh cũng nôn chết đi sống lại, nhìn thấy dáng vẻ Quý Trường Tranh quan tâm Thẩm Mỹ Vân thì cô ấy không khỏi nâng chân đá về phía sĩ quan hậu cần ngồi đối diện.
Sĩ quan hậu cần nhìn lại: "Làm gì thế? Lại chán ghét cơm nhà nước sao?"
Thẩm Thu Mai: "..."
Cái chày gỗ này, cô ấy cũng không thể ôm huyễn tưởng với anh ấy được.
Ha ha!
Cô ấy đá một cái thật mạnh, lúc này mới giảm bớt mối hận trong lòng, sĩ quan hậu cần bị đá không hiểu, nói thì thầm với tham mưu Chu ở bên cạnh: "Cậu nói xem, có phải là phụ nữ rất khó hiểu không?"
Đang ngồi yên ổn, tự dưng đá mình làm cái gì?
Tham mưu Chu ừ một tiếng: "Vợ của tôi cũng mới nhéo tôi."
Nhéo eo của anh ấy, lại còn rất đau.
Anh ấy cũng không biết mình đã làm sai cái gì.
Hai người nhìn nhau một cái, có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
Ngược lại, chỉ đạo viên Ôn thì thở dài, xem này: "Sao Ngọc Lan lại không đi chứ?"
Nếu như đến thì anh ấy có thể cũng có thể bị bị đánh.
Hu hu hu, cho dù có bị đánh thì cũng hạnh phúc.
Triệu Xuân Lan ngẩng đầu liếc mắt nhìn: "Ngọc Lan phải ở nhà trông trẻ."
chỉ đạo viên Ôn có chút thất vọng, sớm biết ngọc Lan không đến thì anh ấy đã không đi.
Đáng tiếc là không biết sớm.
Nửa đoạn trước, mọi người ói lên ói xuống, còn nửa đoạn đường sau thì lại không có ai nói chuyện.
Mãi đến khi đi đến chân Thanh Sơn, sau khi xuống xe, cảm nhận được bầu không khí trong sạch thì mọi người mới cảm thấy như sống lại.
Có không ít người chống vào cây lớn, bắt đầu nôn dữ dội.
Lúc Lương Chiến Bẩm dẫn người đi đến thì thấy mấy người Quý Trường Tranh bên này đều đang ỉu xìu ói lên ói xuống.
Anh ta không nhịn được nói: "Sao chưa ra trận đã tử vong rồi."
"Không phải là một khởi đầu tót, sợ là lần này mấy người tiểu đoàn trưởng Quý sẽ lại thua chúng tôi."
Anh ta cố ý nhấn mạnh chữ lại!
Rõ ràng là kiêu ngạo vì bản thân đã thắng đối phương.
Quý Trường Tranh ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, bình tĩnh thu hồi ánh mắt: "Thường thường trèo cao té đau."