Lời nói bóng gió này khiến Lương Chiến Bẩm tức giận đến mức hét to: "Quý Trường Tranh"
Quý Trường Tranh không để ý anh ta mà lấy một chiếc khăn từ trong người ra đưa cho Thẩm Mỹ Vân lau miệng. Thẩm Mỹ Vân đã cố nhịn không nôn khi đi xe.
Cho nên khi vừa mới xuống đến nơi, cô liền không nhịn được, cuối cùng đã nôn hai lần, nhưng mà bên trong dạ dày cũng thoải mái hơn.
Lương Chiến Bẩm nhìn thấy Quý Trường Tranh cầm một chiếc khăn tay thì cười: "Quý Trường Tranh, một người đàn ông trưởng thành như anh mà còn dùng khăn tay, thực sự là rất con gái đấy."
Quý Trường Tranh hoàn toàn không nóng giận, ngược lại còn thản nhiên nói: "Cho nên anh vẫn chỉ là cẩu độc thân."
Lương Chiến Bẩm: "?"
Người này có biết nói chuyện hay không?
Bên kia, chờ đến khi tất cả mọi người chuẩn bị xong, Quý Trường Tranh liền đứng ở một bên sắp xếp đội ngũ.
"Tốt rồi, sắp đến chân Thanh Sơn, mọi người chuẩn bị lên núi."
Lương Chiến Bẩm vừa nhìn thấy vậy thì nhất thời gấp gáp: "Mấy người không biết, không biết cách nói chuyện sao?"
Sao lại trực tiếp lên núi?
Cái quái gì thế!
Quý Trường Tranh nhăn mày: "Chúng tôi chỉ muốn đi bắt mồi, không làm mấy việc hoa mỹ này."
Lương Chiến Bẩm nghe thấy vậy thì liền biết người quanh co như Quý Trường Tranh đang chế nhạo mình.
"Tôi thấy giống như anh đang sợ thua."
Liên tiếp thắng mấy người Quý Trường Tranh hai lần, điều này khiến Lương Chiến Bẩm cực kỳ đắc ý, dù thủ đoạn anh ta thắng đối phương có chút ô nhục.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn là anh ta thắng, giống như anh hùng bất luận xuất xứ.
Anh ta chỉ nhìn kết quả.
Quý Trường Tranh không muốn để ý đến loại người đầu bò này, trực tiếp bảo bọn người thu dọn hành lý, chuẩn bị để mọi người dựng trại dưới chân núi, nhưng mà suy nghĩ một chút, hôm nay bọn họ vẫn còn chưa lên núi.
Còn chưa biết là có xuống núi hay không.
Hành trình đi thu thập lần này là ba ngày, cũng chính là nói có thể ở ngoài doanh trong ba ngày.
Anh trầm tư một chút, tham mưu Chu nhìn về phía này.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Anh ấy cũng đang sắp xếp cho mọi người làm việc.
Quý Trường Tranh vừa nói.
Tham mưu Chu suy nghĩ một chút: "Cậu cân nhắc cũng đúng, đem hết số đồ này lên núi đi, dù sao thì cũng chưa biết hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đâu."
Thanh Sơn rất lớn, nếu như lấy được con mồi mà lại phải mang xuống trại dưới núi thì sẽ rất mất sức.
Dù sao thì thời gian đi thu thập ba ngày cũng là số thời gian mọi người tiết kiệm được từ trong kẽ hở.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, anh nói với mọi người xung quanh: "Mang hết hành lý lên núi."
"Buổi tối dừng ở chỗ nào thì sẽ dựng trại ở đó."
Tất nhiên là mọi người đồng ý.
Sau khi nói lời này xong, Quý Trường Tranh rất tự giác đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, nhận lấy túi hành lý của cô: "Anh đi ở phía trước, em đi với chị Xuân Lan ở phía sau."
Anh là người dẫn đầu, cần phụ trách thăm dò địa hình, nếu bây giờ đưa Thẩm Mỹ Vân đi cùng thì không thích hợp.
Dù sao thì công là công, tư là tư.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Ba người bọn em sẽ đi ở phía sau, anh không cần phải để ý đến em."
Ngược lại cũng không khách sáo, sau khi đưa túi hành lý cho anh thì cô chỉ đeo một bình nước quân dụng.
Như thế thì sau này lên núi có khát nước thì cũng có thể uống.
"Lát nữa em cho hết ống quần vào trong tất, đừng để lộ ở bên ngoài, còn cả mặt cùng tay, có thể che thì che hết vào."
Bên trong rừng núi có rất nhiều muỗi, nhất là mùa hè càng có nhiều hơn.
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, lấy ra một chiếc khăn đeo lên mặt, che khuất nửa gương mặt mỹ nhân, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng.
"Như vậy có ổn không?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, lúc này mới yên tâm đi về phía trước, sau khi đi được hai bước thì càng không yên lòng, lại quay đầu trở về.
"Nếu có chuyện gì thì em phải gọi anh."