Bỗng nhiên con sóc béo nhảy tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân. Ngăn cản đường đi của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nâng mắt: "Mày định làm gì?"
Con sóc béo: "Chi chi chi!"— Hồi báo, tôi dẫn cô đi trộm.
Thẩm Mỹ Vân: "Không hiểu, mày đừng chặn đường đi của tao."
Cô còn chưa đến mức đi trộm lương thực mùa đông của sóc, nếu như cô thực sự muốn ăn hạt thông thì trong Bào Bào cũng có rất nhiều.
Con sóc béo: "Chi chi chi!"
Đồ đần!
Quay đầu ba lần trong một bước, ra hiệu cho Thẩm Mỹ Vân đi theo.
Thẩm Mỹ Vân như hiểu ra: "Mày muốn tao đi theo sao?"
Con sóc béo: "Chi chi chi!" — Đúng vậy đúng vậy đúng vậy!
Thẩm Mỹ Vân thử đi theo, quả nhiên con sóc béo dẫn đường bên trong rừng thông, không còn quay đầu chi chi chi.
Bây giờ Thẩm Mỹ Vân đã hiểu, đây là muốn cô đuổi kịp.
Cô đi theo con sóc béo một đường vừa đi vừa nghỉ, dừng lại trước một cây khô uống nước.
Con sóc béo duỗi móng vuốt mập ra, thuần thục bò lên trên cây, vừa bò vừa vỗ.
Vỗ tới một nửa, nghe là thấy tiếng rỗng thì liền quay đầu về phía Thẩm Mỹ Vân: "Chi chi chi!" — Chính là trong này.
Ngay cả đôi mắt cũng tràn ngập ánh sáng trí tuệ, đen lay láy, sáng lấp lánh.
Thẩm Mỹ Vân tạm nghỉ: "Mày muốn tao trộm chỗ này?"
Con sóc béo: "Chi chi chi!" — Đúng vậy đúng vậy đúng vậy.
Đây là nhà kẻ thù của tôi, cô phải dùng hết sức để trộm.
Thẩm Mỹ Vân: "..." Không hiểu, cô có thể nhìn ra ý đồ không tốt trong ánh mắt của con sóc.
Con sóc này, không phải là một con sóc tốt.
Thấy Thẩm Mỹ Vân không nhúc nhích, con sóc béo gấp gáp, nâng móng vuốt lên, dùng sức vỗ vỗ thân cây: "Chi chi chi." — Trống không, có rất nhiều hạt thông!
Thẩm Mỹ Vân: "Sao mày lại không ăn trộm?"
Bây giờ cô dám xác định, đây chắc chắn không phải nhà con sóc béo. Bằng không thì, nó sẽ không dẫn mình đến đây.
Con sóc béo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, duỗi móng về phí trước: "Chi chi chi." — Không đánh được! Lần trước da lông còn có bị xé toang, còn chưa mọc lại.
Nhìn nó so sánh như vậy, Thẩm Mỹ Vân hiểu ra, cô không nhịn được cười: "Con sóc bị hói sao?"
Lời mắng này.
Con sóc béo không nhịn được, tức đến mức nhảy lên, nâng móng vuốt chỉ về phía Thẩm Mỹ Vân: "Chi chi chi!" — Cô mới hói, cả nhà cô đều hói.
Thẩm Mỹ Vân không cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng thì đã biết con sóc này đang mắng người.
Cô quay đầu rời đi.
Con sóc béo ngẩn người một chút, nhảy xuống từ trên cây, ngăn cản đường đi của Thẩm Mỹ Vân.
"Chi chi chi." — Hạt thông này vừa lớn lại vừa ngon!
Thẩm Mỹ Vân: "Không cần!"
"Không ăn trộm."
Con sóc béo: "Chi chi chi." — Cô mà trộm thì tôi sẽ đưa cô đi trộm thêm trứng gà.
Thẩm Mỹ Vân: "..." Mặc dù không hiểu, nhưng mà ánh mắt không tốt của con sóc kia càng trở nên rõ ràng hơn.
Thẩm Mỹ Vân hoài nghi con sóc béo này đang chứa đầy bụng tính toán.
Ánh sáng trong đôi mắt kia cũng sắp chiếu sáng cả rừng thông rồi.
Thẩm Mỹ Vân bước về phía trước, con sóc béo ngăn ở phía trước cô, chắp tay: "Chi chi chi." — Hạt thông ở chỗ này cực lớn, còn lớn hơn của tôi.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy được rồi!"
Nếu đã không để cô đi thì cô sẽ đi xem thử, đến cùng là bên trong chứa cái gì.
Con sóc béo thấy Thẩm Mỹ Vân quay đầu thì lập tức leo lên cây, sợ Thẩm Mỹ Vân không tìm được vị trí, nào còn dùng chân mập vỗ vỗ thân cây: "Trong này trong này."
Thẩm Mỹ Vân: ". ."
Ý đồ của nó quá rõ ràng.
Cô nâng tay gõ xuống, bóc lớp vỏ ra, quả nhiên — Giống như lúc trước, cạch rồi một tiếng.
Hạt thông lập tức tràn ra khỏi thân cây, cũng may Thẩm Mỹ Vân đã chuẩn bị một chiếc áo khoác mỏng từ trước, trực tiếp buộc hai bên tay áo, dùng vị trí trung gian, ôm một túi vải đón lấy.
Ào ào.
Ào ào.
Chảy ra trong khoảng một phút.
Trực tiếp làm đầy chiếc áo khoác, thậm chí còn tràn ra bên ngoài, có thể tưởng tượng được bên trong cái cây này có bao nhiêu hạt thông.