"Đổ khoai ra chiếc lá bên kia, để khô trước đã."
Có rất nhiều khoai môn, trên một trăm cân đấy, một phần được dùng làm lương thực chính ở đây, còn một phần thì được mang về.
Tương tự, nếu không ăn hết khoai môn thì cũng có thể mang về hoặc mang tới nhà ăn.
Tóm lại, không thể lãng phí một chút nào.
Sau khi nghe lời này, tất nhiên là sĩ quan hậu cần nhanh chóng tiếp nhận: "Nấu như vậy không thơm lắm, Mỹ Vân, cho thêm một chút vào bên trong nấu đi."
Thẩm Mỹ Vân: "Tự mình nấu."
Cô đang rất vội.
Gà rừng ở trong nồi gang cũng đã được nấu qua lần đầu tiên, phía trên còn có một lớp dầu, nếu là thời sau này thì Thẩm Mỹ Vân đã trực tiếp đổ bỏ nước.
Nhưng mà bây giờ không nỡ.
Một lớp dầu này chính là dinh dưỡng vào bụng mọi người, dù sao thì cũng có thể giúp họ kiên trì lâu hơn chút.
Nghĩ như vậy, Thẩm Mỹ Vân liền đau lòng, mắt thấy thịt gà đã sắp được hầm xong, liền đổ nấm thông vào.
Khoảng chừng trên trăm cây, sau khi đổ nấm thông vào, chiếc nồi gang đã đầy.
Thẩm Mỹ Vân thu tay lại, đậy nắp nồi gang: "Nấu đi, khoảng chừng bốn mươi phút."
Nồi bên này bận rộn, những chiếc nồi khác cũng không nhàn rỗi, toàn bộ phần mỡ của thịt thỏ đều được cắt riêng.
Dùng để xào.
Với ít dầu mà sĩ quan hậu cần mang theo thì không làm được cái gì.
Đổ thịt mỡ vào chiếc nồi sắt nóng để xào, xoẹt xẹt một tiếng, mùi thơm của dầu liền tỏa ra.
Mấy người Lương Chiến Bẩm vô ý thức mà ngửi rồi nhìn sang, đáng tiếc Thẩm Mỹ Vân không nhìn thấy, đương nhiên cho dù có nhìn thấy thì cô cũng không rảnh để ý đến mấy người này.
Sau khi nấu ra mỡ, cô liền cho ớt và hoa tiêu đã được cắt vào, khiến mỡ vừa cay vừa thơm.
Sau đó nhanh chóng cho thịt thỏ vào trong khẽ đào, bắt đầu xào lăn.
Hai mươi phút sau.
Thịt thỏ cay được nấu xong, sau khi cho vào một cái chậu tráng men thì được non nửa cái chậu.
Tất cả mọi người đều dừng tay nhìn vào cái chậu kia.
"Thật nhiều thịt thỏ cay."
"Đúng vậy, xào thơm quá, không biết ăn vào sẽ có mùi vị gì?"
"Nói lời thừa, chắc chắn là ăn ngon, nếu có thể ăn một miếng, tôi cảm thấy chết cũng đáng giá."
Nghe thấy lời này của Tiểu Hầu, sĩ quan hậu cần nói: "Đừng nói mấy lời làm mất nhuệ khí."
"Chờ một chút, lát nữa vẫn còn."
Cũng đúng.
Mọi người nhất thời nhìn chằm chằm Thẩm Mỹ Vân nấu cơm, thậm chí, Lương Chiến Bẩm cũng đi đến, đứng ở bên cạnh người khác.
Không nói một lời.
Anh ta đi đến đây, mấy người sĩ quan hậu cần nhất thời nói: "đội trưởng Lương, anh đến đây làm cái gì?"
"Đây là vị trí của chúng tôi."
Lương Chiến Bẩm không nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn.
Sĩ quan hậu cần chán nản, quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân còn đang nấu món cuối cùng, đó chính là nấm thông xào trứng gà, dùng một chiếc chậu tráng men lớn, trực tiếp bổ mười mấy quả trứng gà vào.
Sĩ quan hậu cần nhìn thấy vậy thì mí mắt giật giật, nếu đây mà là phương pháp nấu ăn ở nhà ăn.
Khai trừ! Khai trừ!
Phải khai trừ!
Còn muốn mở nhà ăn nữa không?
Nhưng mà nếu là Thẩm Mỹ Vân làm thì sĩ quan hậu cần không mở miệng được, anh ấy thở dài một hơi: "Haiz."
Số trứng gà này có thể đủ cho mấy trăm người ăn.
Bây giờ có bao nhiêu người chứ.
"Cậu còn haiz, các cậu có người giỏi nấu nướng như vậy, tôi còn chưa thở dài mà cậu đã thở dài cái gì."
Lương Chiến Bẩm cũng thở dài một hơi: "Sao tôi lại không nghĩ đến việc dẫn theo một người có trù nghệ tốt theo nhỉ?"
Bọn họ còn không gọi người của ban bếp núc đi theo, lần nào đi làm nhiệm vụ thì bọn họ cũng ăn lương khô.
Trước đây mấy người Quý Trường Tranh cũng vậy.
Chỉ là, lần này Quý Trường Tranh đã thay đổi.
Sĩ quan hậu cần: "Với đầu óc của anh thì sẽ không nghĩ ra."
Nói xong, lại xem Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân khuấy trứng gà xong thì liền thả chút muối vào trong trứng gà rồi lại trộn đều.