Lần này, Thẩm Mỹ Vân đứng bên cạnh đã hoàn toàn hiểu ra.
Sóc béo tình cảm này lại làm ra chuyện vô liêm sỉ, trộm kho hàng của người ta để cảm ơn cô.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thành thật mà nói, con sóc này có phải là kỳ hoa trong giới sóc không?
Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân không nhúc nhích, sóc béo càng sốt ruột, khàn giọng thúc giục: "Đi đi, đi nhanh lên, tôi không thể khổ sở đánh nhau vô ích được."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cung kính không bằng tuân mệnh.
Đúng lúc buổi sáng rang hạt thông không đủ chia cho mọi người, đang lấy lại một túi trở về, cô cũng ăn vài hạt.
Sau đó...
Dưới ánh mắt kinh ngạc không thể tưởng tượng của con sóc khác, Thẩm Mỹ Vân khéo léo lột vỏ cây xuống rồi lấy một cái túi, trực tiếp nhét đầy một nửa túi.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân lấy được khoảng chừng hơn mười cân, mới dừng lại, lại dùng vỏ cây chặn cửa kho lại.
Nhìn thấy thế, con sóc kia: "..."
Người này cũng khá tốt!
Tôi cám ơn cô còn có lương tâm!
Để lại cho tôi một phần ba.
Sở trưởng Tư ở bên cạnh kinh ngạc nói: "Không lấy hết sao?"
Thẩm Mỹ Vân siết chặt cái túi: "Lấy hết sợ con sóc này sẽ chết đói. Thôi bỏ đi, để lại cho nó một ít, không chết đói là được."
Con sóc kia: "..."
Có lương tâm nhưng không nhiều.
Tất cả là lỗi của tên sốc mập ngu ngốc này.
Nó nhắc tới lại thấy tức giận, sau đó lại đánh con sóc béo một trận.
Sóc béo bị đánh bỏ chạy trối chết còn không quên gào về phía Thẩm Mỹ Vân: "Cô còn chưa đi, sao còn đứng ở đây? Muốn nhìn tôi bị đánh sao?"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
"Đi mau, đừng để tôi thúc giục cô, đừng để tôi khổ sở đánh nhau vô ích."
Thẩm Mỹ Vân dường như có chút hiểu ra, quả quyết cùng sở trưởng Tư rời đi, đi ba bước lại quay đầu nhìn lại, đều thấy con sóc béo bị đánh rất thê thảm.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Con sóc béo này cũng thật đáng thương."
Sở trưởng Ta cười ha ha nói: "Nó thật đáng thương sao? Nó đáng thương cái rắm, nó trộm nhà của người khác để cám ơn cô. Tôi nói cho cô biết, ngay cả con người chúng ta cũng không vô liêm sỉ như vậy."
Thật đụng là dao nhỏ đâm vào mông, được mở mắt.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Khi thấy nó bị đánh đúng là rất đáng thương, nhưng khi biết tại sao bị đánh thì không còn thấy thương xót nổi nữa.
Cũng chỉ có thể chửi một câu đáng đời.
Thẩm Mỹ Vân ước lượng hạt thông trong tay, thấp giọng nói: "Số hạt thông này cũng không dễ dàng mới có được, là sóc mập bị đánh đổi lấy."
Sở trưởng Tư ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Vậy tôi phải ăn nhiều một chút."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Trên đường về, sở trưởng Tư khiêng con lợn nặng hơn một trăm cân trên người, bước đi như bay, tinh thần phấn chấn.
Không thể nhìn ra dáng vẻ than thở đau lưng đau chân trước đó.
Thẩm Mỹ Vân một tay ôm tổ lợn, năm con lợn con gầy gò đến mức chỉ nặng tổng cộng không đến năm can, ngược lại túi hạt thông kia lại tương đối nặng.
Trên đường trở về, bọn họ cần phải đi qua khu rừng nấm thông.
Không có gì bất ngờ, khi sở trưởng Tư khiên con lợn hoa trên vai xuất hiện, tất cả mọi người đều lập tức chấn kinh.
Đến mức mọi người đều dừng công việc trong tay lại.
"Hai người đã săn được một con lợn rừng sao?"
Săn lợn rừng gần như là mục tiêu cuối cùng của đội ngũ thu thập.
Nhưng rất không may, cơ hội này quá hiếm hoi. Lấy lần này làm ví dụ, bọn họ đã tới đây được hai ngày nhưng cả hai đội ngũ đều không săn được.
Sở trưởng Tư khiêng con lợn hoa quay một vòng ba trăm sáu mươi độ về phía đám đông.
"Tôi một không mang theo súng, hai không mang theo vũ khí, làm sao có thể săn được lợn rừng?"
Chuyện này...
Mọi người đều bối rối.
"Vậy hai người làm thế nào?"
Sở trưởng Tư đương nhiên sẽ không nói Thẩm Mỹ Vân làm ra, anh ấy trả lời qua loa một câu: "Các người đoán đi!"
Được lắm!
Khi đám người lão Hổ nghe nói như thế, tức giận muốn chết.
"Tôi không đoán."