Có người có ánh mắt sắc bén lập tức nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đang ôm thứ gì đó trong tay, liền thăm dò nhìn qua.
"Đây là cái gì?"
Thẩm Mỹ Vân không giấu được, dứt khoát nói thẳng: "Lợn con mới sinh."
"A?"
Thẩm Mỹ Vân vừa nói lời này, mọi người đào nấm thông đều dừng tay lại, nhìn sang.
"Tại sao còn có lợn con?"
"Loại lợn mẹ này biết bảo vệ đàn con, lúc nó nổi điên lên rất đáng sợ, sao hai người lại trộm được?"
"Sao lại nói là trộm?"
"Đây không thể là chúng tôi quang minh chính đại nhặt được sao?"
Sở trưởng Tư khinh khỉnh nói.
Nói thật thì sẽ không ai tin, dù sao đám người lão Hổ cũng không tin.
Sở trưởng Tư không quan tâm bọn họ có tin hay không, trực tiếp chào hỏi: "Thu Mai, còn có đồng chí Xuân Lan nữa, đi thôi, đừng đào nấm thông nữa, gói ghém những thứ này lại, chúng ta trực tiếp trở về đơn vị."
Đây là muốn trở về sớm sao?
Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai đều kinh ngạc theo: "Không phải chưa tới ba ngày sao?"
Bình thường là ngày mai sẽ rời đi.
Sở trưởng Tư chỉ vào mấy con lợn con đang được Thẩm Mỹ Vân ôm trong lòng: "Những con lợn con này không có sữa bú, không thể sống được quá lâu. Chúng ta phải quay về càng sớm càng tốt, tìm một con lợn mẹ nuôi dưỡng chúng, nếu không chúng sẽ không sống nổi."
Năm con lợn rừng nhỏ này gần như là thu hoạch lớn nhất lần này của bọn họ.
Cũng là thứ quý giá nhất ngoài nấm thông ra.
Sở trưởng Tư vừa nói lời này, Thẩm Thu Mai và Triệu Xuân Lan ở bên cạnh lập tức hiểu ra, hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Phải nói là thu dọn nấm thông.
Cũng may lần này bọn họ ra ngoài có mang theo rất nhiều túi dệt để tiện sử dụng, bọn họ một hơi gói bảy, tám túi núi thông.
Các túi đều đã đựng đầy.
Vẫn còn một phần nhỏ không thể chứa nổi.
Sở trưởng Tư nhìn thấy liên nói: "Trước tiên cố gắng cầm càng nhiều càng tốt, còn lại tôi sẽ cử người đến, chuyển tất cả những thứ còn lại về sau."
Triệu Xuân Lan ừ một tiếng, sau khi buộc chặt miệng mấy cái túi, trở tay cầm một túi, trực tiếp khiêng trên lưng.
Ước chừng trọng lượng, cảm thấy mình vẫn có thể khiêng thêm, lại nhờ Thẩm Thu Mai đưa giúp thêm một chiếc túi khác.
Thẩm Mỹ Vân và Tổng bí thư thấy vậy thì trố mắt nhìn nhau: "Chị dâu Xuân Lan, hay là chị đợi một lát, bọn họ chạy tới chuyển đi, chị làm như vậy sẽ gãy eo mất."
Một túi nặng khoảng năm sáu mươi cân, hai túi này ít nhất cũng nặng hơn một trăm cân .
Làm thế nào có thể trực tiếp khiêng trên lưng như thế?
Triệu Xuân Lan nói: "Không sao đâu, chị khiêng được, đây đã coi là gì, năm đó trong thôn chúng ta xây nhà, chị có thể khiêng năm viên gạch mộc một lúc.
Cái đó phải nặng gần hai trăm cân, chỉ là bây giờ cô ấy đã lớn tuổi mới không còn sức lực lớn như vậy nữa.
Cho dù khuyên cũng không khuyên nổi, dứt khoát không khuyên nữa.
Thẩm Thu Mai ở bên cạnh hỏi: "Còn những cây nấm thông ở đây thì sao?"
Nếu tìm kiếm cẩn thận, nói không chừng còn có thể tìm thấy mấy chục cân.
Sở trưởng Tư xua tay nói: "Bỏ hết đi, giao cho mấy người đội trưởng Lương. Chúng ta cũng không thể để bọn họ trở về tay không được phải không?"
Chuyện này...
Lão Hổ nghe vậy trong lòng cảm thấy khó chịu, nhỏm người đứng dậy, đưa mắt nhìn đám người sở trưởng Tư thắng lợi trở về.
Trong lòng khó chịu nhưng lại không biết phải làm gì.
Chỉ có thể phát tiết toàn bộ vào những cây nắm thông kia.
Bọn họ từ bỏ, anh ta lại cần, nhặt về bao nhiêu cũng có thể nấu canh bồi bổ cơ thể.
"Lão Hổ, tại sao chúng ta không có được may mắn đó?"
Con lợn rừng đó không ít hơn một trăm cân, là bao nhiêu thịt chứ?
Lão hổ hậm hức không nói gì, cúi đầu đào nấm thông: "Đừng suy nghĩ nữa tôi muốn nhưng lại không có may mắn này, cứ đào nấm thông trước đi."
"Lần này chúng ta chắc chắn sẽ thua."
"Cho dù không có con lợn rừng đó, chúng ta cũng sẽ thua."