Giờ phút này, cậu bé đối mặt với người bố mà cậu bé từng ngưỡng mộ và kính trọng.
Cậu bé ngẩng mặt lên, nói từng chữ một: "Ông đánh đi, nếu như đánh chết tôi mà ông có thể thay đổi sự thật này, tôi rất vui vẻ để ông đánh chết."
Chuyện này...
Bàn tay của Lâm Chung Quốc lập tức không thể giáng xuống được nữa Thấy bầu không khí giằng co như vậy, Lâm Lan Lan nhảy ra vừa kịp lúc, cô bé nhào vào người Lâm Chung Quốc, khóc lóc thảm thiết: "Bố, bố đừng đánh anh ba, anh ba không cố ý, con biết là lỗi của con, tất cả đều là lỗi của con."
Cô bé rõ ràng là một đứa trẻ năm tuổi, nhưng vào giờ phút này, trên người cô bé có một loại cảm giác yếu đuối khiến người ta muốn bảo vệ.
Lâm Chung Quốc vốn không định giáng bàn tay xuống, trong nháy mắt lại đánh xuống.
Lâm Chung Quốc bị tát một cái rất mạnh, nhưng cậu bé không trốn tránh, cười lạnh nhìn về phía Lâm Lan Lan: "Cô nhìn xem, nếu cô không giúp tôi, tôi chưa chắc đã bị đánh, nhưng cô giúp tôi thì tôi chắc chắn sẽ bị đánh. Từ nhỏ tôi đã bị đánh như vậy rồi."
Lời nói sắc bén lập tức vạch trần bộ mặt thật của Lâm Lan Lan.
Cô bé vô thức dừng lại, ngay sau đó tiếng khóc đã yếu đi mấy phần: "Anh ba, anh trách em, em không giận đâu. Anh thích Thẩm Miên Miên, em cũng không tức giận, bởi vì chuyện này là em nợ Thẩm Miên Miên."
Lâm Vệ Sinh nói: "Vậy được, cô cút ra khỏi đây đi, cô nợ Thẩm Miên Miên, cô đã chiếm vị trí của em gái tôi, cô cút ra khỏi đây, nhường lại vị trí của mình là được."
Chuyện này...
Làm sao Lâm Lan Lan có thể đồng ý?
Nếu rời khỏi nhà họ Lâm, cô bé sẽ tìm đâu ra một gia đình tốt như vậy?
Trong thời đại nhà nào cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm này, có thể tìm được gia đình nào tốt hơn nhà họ Lâm dường như là chuyện không thể.
Đương nhiên, cô bé không thể từ bỏ nhà họ Lâm.
Cô bé vừa khóc vừa đứng dậy tỏ vẻ muốn đi: "Nếu nhe em rời đi, có thể mang Thẩm Miên Miên trở về, có thể khiến cho vui vẻ thoải mái, em sẽ rời đi ngay bây giờ."
Nói xong, cô bé không quên quỳ lạy về phía Lý Tú Cầm: "Mẹ, con xin lỗi, Lan Lan phụ công ơn dưỡng dục của mẹ."
"Còn có, xin lỗi anh cả, xin lỗi anh hai, sau này Lan Lan không thể ở cùng các anh được nữa rồi."
Lời này vừa nói ra, anh cả nhà họ Lâm vốn đang trầm mặc đã lên tiếng.
Cậu bé tỏ vẻ tức giận nhìn Lâm Vệ Sinh: "Em ba, em nhất định phải làm cái nhà này gà bay chó chạy mới được sao?"
Lâm Vệ Sinh nhìn người anh cả mà mình từng ngưỡng mộ, trên mặt thiếu niên mười ba tuổi lộ ra vẻ phản nghịch: "Là em làm cho gà bay chó chạy sao? Em cảm thấy sách anh cả đọc đều vào bụng chó cả rồi, chẳng lẽ kẻ đầu têu không phải là Lâm Lan Lan sao?"
"Nếu không phải là con bé này, gia đình chúng ta có như thế này sao? Nếu không phải là con bé này, em gái sẽ có nhà không thể về sao?"
Nghe nói như vậy, cậu cả nhà họ Lâm vô cùng thất vọng: "Em thật sự bị Thẩm Miên Miên và Thẩm Mỹ Vân tẩy não rồi, khiến em trở nên đối địch với cả nhà."
Lâm Vệ Sinh trả lời ăn miếng trả miếng: "Em thấy anh mới là bị tên trộm nhỏ Lâm Lan Lan này tẩy não, em gái ruột thì anh không quan tâm, lại đối xử với một tên trộm thật lòng thật dạ như vậy."
Cậu bé cứ mở miệng là gọi tên trộm nhỏ, khiến Lâm Lan Lan cảm thấy không đất dung thân.
"Em đi đây!"
Cô bé đột nhiên đứng dậy, định rời đi.
Cậu cả nhà họ Lâm đuổi theo nói: "Lan Lan, đây là nhà của em, em không cần đi đâu cả."
Lâm Lan Lan đứng bất động tại chỗ, nhìn Lâm Vệ Sinh với đôi mắt đẫm lệ.
"Nhưng anh ba nói em là kẻ trộm."
"Nó nói năng vớ vẩn."
Cậu cả nhà họ Lâm gần như không cần suy nghĩ mà phản bác. .