Lâm Vệ Sinh nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí là buồn cười không chịu nổi, mà cậu bé thực sự đã cười lớn.
Nụ cười này khiến mọi người trong nhà đều phải nhìn qua.
"Em ba, tại sao em lại cười như vậy?"
Lâm Vệ Sinh phát hiện ra rằng từ sau khi cậu thoát khỏi khỏi bẫy của Lâm Lan Lan, khi cậu bé gặp lại, trên mặt cô bé đầy vẻ đạo đức giả, xảo quyệt và âm hiểm.
Cũng thực sự là như vậy.
"Em cười, Lâm Lan Lan là kẻ tiểu nhân, tại sao mọi người không thể nhìn rõ. Em cười, mọi người đang bị Lâm Lan Lan dùng làm vũ khí, nhưng vẫn không biết. Em cười, bởi vì thủ đoạn này của Lâm Lan Lan, nếu em gái trở về không phải sẽ bị con bé này lột da róc xương sao?"
"Đến lúc đó, mọi người vẫn sẽ trách em gái làm sai, bắt em gái phải xin lỗi Lâm Lan Lan."
Cậu bé bước đến trước mặt Lâm Lan Lan, giơ ngón tay cái lên: "Giỏi, giỏi, cô mới năm tuổi mà người cả nhà đều bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay."
Đương nhiên, sự thật chính là như thế.
Ở kiếp trước mọi chuyện đều diễn ra đúng như lời Lâm Vệ Sinh nói, Lâm Lan Lan không hiểu tại sao Lâm Vệ Sinh lại biết?
Chẳng lẽ cậu bé cũng trùng sinh sao?
Cô bé thăm dò nhìn sang, phát hiện đối phương không có gì lạ, đôi mắt trong suốt sáng sủa của đối phương chỉ đang chăm chú nhìn mình.
Bất cứ thủ đoạn nhỏ hay mưu kế gì của cô bé đều không thể nào che giấu được.
Hóa ra là...
Không phải cậu bé trùng sinh, chỉ là sau khi trải qua chuyện lần trước, cậu ba của nhà họ Lâm mới trở nên cảnh giác với cô bé, cũng nhìn rõ bản chất của cô bé.
Cậu ba của nhà họ Lâm không thể giữ lại được.
Lời này là phản ứng đầu tiên của Lâm Lan Lan.
"Anh cả, là lỗi của em, em biết từ sau lần trước em đắc tội với anh ba, anh ấy vẫn luôn ôm hận trong lòng, cho nên mới như thế này..."
Một câu nhẹ nhàng biến chuyện Lâm Vệ Sinh nhìn rõ bản chất cô bé thành bụng dạ hẹp hòi trả thù.
Không thể không nói, thủ đoạn của Lâm Lan Lan vẫn rất cao.
Quả nhiên, cậu cả nhà họ Lâm cau mày, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng: "Thằng ba, từ khi nào em trở nên như thế này?"
Khi chuyện xảy ra trên người mình, Lâm Vệ Sinh mới biết được cảm giác hết đường chối cãi.
Cậu bé đá văng cái ghế một tiếng rầm.
"Ngu xuẩn."
Cậu bé bắt đầu mắng mỏ người anh cả mà mình từng ngưỡng mộ.
"Bị Lâm Lan Lan dùng làm vũ khí gọi là ngu xuẩn."
Cậu bé chửi bới gay gắt khiến cậu cả nhà họ Lâm bị mắng đến xanh mặt.
"Được rồi!"
Vẫn là Lâm Chung Quốc đứng ở giữa hòa giải: "Các con là anh em ruột, là anh em như thể tay chân."
"Làm ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì?"
Lâm Vệ Sinh và cậu cả nhà họ Lâm không ai để ý tới ai.
Lâm Chung Quốc hét lên: "Thằng ba theo bố vào phòng sách."
Đây mới là mục đích thực sự của anh ta.
Mặc dù Lâm Vệ Sinh không phục nhưng cuối cùng vẫn đi theo. Sau khi cậu bé bước vào, cánh cửa phòng đọc sách cũng đóng lại theo.
Trên mặt Lâm Chung Quốc đã vẻ tức giận ở bên ngoài trước đó, ngược lại anh ta tỏ vẻ rất bình tĩnh, hoặc đối với loại người như Lâm Chung Quốc mà nói, chỉ có lợi ích tuyệt đối, không có tức giận tuyệt đối.
Câu nói này cho dù áp dụng cho con ruột của mình, cũng không quá.
"Hiện tại quan hệ giữa o\con và nhà họ Quý rất tốt phải không?"
Anh ta nói thẳng, nói trúng tim đen, lập tức hỏi ngay vào mấu chốt của vấn đề.
Lâm Vệ Sinh tỏ vẻ cảnh giác: "Tại sao bố lại hỏi chuyện này?"
Von trai do mình sinh ra, dùng mông nghĩ cũng biết cậu bé muốn làm gì
"Đừng như vậy, thằng ba."
Lâm Chung Quốc đứng dậy, lấy từ trong tủ lạnh nhỏ màu xanh lá cây ra một chai nước ngọt, đó là một loại nước ngọt màu da cam, bên trên chai thủy tinh phủ một lớp sương trắng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta khao khát.