Còn giống như đang cất cao giọng hát.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Triệu Xuân Lan: "..."
Hai người liếc nhau một cái, trong đầu đồng thời nảy ra một suy nghĩ hoang đường. Lâm Vệ Sinh rốt cuộc có phải là con của nhà họ Lâm không?
Cho dù là đứa trẻ được nhặt về cũng sẽ không bị đối xử như vậy.
Triệu Xuân Lan hít sâu một hơi, gõ cửa nhà họ Lâm: "Lý Tú Cầm, cô ra đây cho tôi."
Vừa nghe thấy lời này, Lý Tú Cầm đang đan áo len trong nhà lập tức dừng tay lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi một chút, cô ấy hỏi Lâm Lan Lan, người đang yên lặng nghe ca nhạc ở bên cạnh: "Lan Lan, có phải mẹ nghe nhầm không? Hình như người phụ nữ Triệu Xuân Lan đó đang gọi mẹ."
Cô ta đã lớn tuổi, lỗ tai không tốt, còn tưởng mình nghe nhầm.
Lâm Lan Lan vểnh tai lên nghe: "Là cô ấy."
Cô bé sẽ không bao giờ quên giọng nói của bà mẹ chồng độc ác Triệu Xuân Lan.
Lý Tú Cầm đứng lên: "Cô ta tới đây làm gì?"
Đi tắt radio.
Sau đó lại nghe thấy Triệu Xuân Lan ở bên ngoài hét lớn: "Lý Tú Cầm, cô có mở cửa hay không? Nếu cô không mở cửa, tôi sẽ tự mình đi vào."
Vừa dứt lời...
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đạp mở.
Lý Tú Cầm nghe được tiếng động này, thái dương lập tức giật một cái: "Con đàn bà ngang ngược, con đàn bà ngang ngược, một người tử tế như tham mưu Chu sao lại cưới một người đàn bà ngang ngược như Triệu Xuân Lan?"
Đáng tiếc cô ta còn chưa mắng xong.
Triệu Xuân Lan đã hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước vào.
Lý Tú Cầm cuống quít ngăn cản cô ấy: "Triệu Xuân Lan, cô đây là tự tiện xông vào nhà dân, cô có biết không?"
Triệu Xuân Lan đưa mắt nhìn quanh nhà một vòng, vẫn không tìm thấy Lâm Vệ Sinh, liền trực tiếp không để ý tới câu hỏi của cô ta, hỏi thẳng vào vấn đề.
"Lâm Vệ Sinh đâu?"
Cô ấy không biết Lâm Vệ Sinh ở phòng nào, phải đi kiểm tra lần lượt từng phòng một.
Nhưng lại bị Lý Tú Cầm ngăn cản.
"Cô đang làm gì vậy? Đây là nhà của tôi, nhà của tôi!"
Cô ta nhấn mạnh.
Triệu Xuân Lan không kiên nhẫn được nữa: "Tôi hỏi cô, Lâm Vệ Sinh đâu?"
Lý Tú Cầm theo bản năng trả lời: "Ở trong phòng nghỉ ngơi."
Một giây này, Triệu Xuân Lan và Thẩm Mỹ Vân đồng thời chửi một câu, ngu xuẩn!
"Cho nên, Lâm Vệ Sanh ở trong căn phòng này lâu như vậy mà cô vẫn chưa từng đến xem sao?"
Bị hỏi như thế, Lý Tú Cầm ngây người một lát, sau đó cô ta ngập ngừng gật đầu nói: "Ngày hôm qua thằng ba với Chung Quốc cãi nhau, sau khi bị đánh thì thằng bé đã vào phòng khóa cửa lại, tôi đã tới gõ cửa vài lần nhưng thằng bé vẫn không chịu trả lời tôi."
Đây cũng xem như là lời giải thích nguyên nhân vì sao cô ta không vào trong xem.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong cảm thấy có chút buồn cười: "Đúng thật là..."
Thật sự rất khó để diễn đạt thành lời.
"Mở cửa."
Cô thẳng thắn kêu Lý Tú Cầm lấy chìa khóa mở cửa.
Nhưng Lý Tú Cầm lại lắc đầu: "Không có chìa khóa, thằng ba đang trong thời kỳ phản nghịch, thằng bé đã sớm ném chìa khóa phòng mình vào hố phân rồi."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Muốn đập cái đầu chó của Lâm Vệ Sanh thật đó.
Những tên nhãi con trong thời kỳ phản nghịch đều đáng bị đánh!
"Đập đi!"
Đây gần như là cách duy nhất mà Thẩm Mỹ Vân có thể nghĩ ra.
Lý Tú Cầm chưa kịp trả lời, Lâm Chung Quốc đã nổi cơn tanh bành chạy tới, chất vấn hỏi: "Tại sao?"
"Đồng chí Thẩm, cô đang đi quá xa rồi đấy? Tới nhà của tôi, còn muốn đập phá cửa nhà tôi?"
Thẩm Mỹ Vân cũng biết như vậy.
Từ lúc bọn họ bước vào, Lâm gia đã trở nên hung dữ. Tại sao mấy người Quý Trường Tranh vẫn chưa đưa người của đội cảnh sát và công đoàn liên đoàn phụ nữ đến chứ.
Cô hít một hơi thật sâu, chỉ vào cửa cố gắng giải thích: "Lâm Chung Quốc, anh có biết con trai ở trong đó còn sống hay đã chết không?"
Lâm Chung Quốc: "Liên quan gì đến cô?"
Được lắm!
Anh ta biết, hơn nữa còn cố ý làm như thế.