Nghĩ tới đây, Thẩm Mỹ Vân có chút giễu cợt nhìn Lâm Chung Quốc: "Quả nhiên, không tàn độc không phải đàn ông."
Cô quay đầu nhìn Triệu Xuân Lan, nháy mắt với Triệu Xuân Lan, nếu đã nói chuyện không nghe, vậy thì chỉ có thể sử dụng bạo lực mà thôi.
Đây cũng chỉ là một biện pháp vô vọng mà thôi.
Triệu Xuân Lan vừa động đậy, Lâm Chung Quốc đã ngăn cô ấy lại: "Đây là nhà của tôi, cô đạp cửa nhà tôi, tôi có thể báo cáo cô tội sân lấn nhà dân."
Triệu Xuân Lan sắp tức chết rồi, tức giận hét lên: "Lâm Chung Quốc, anh là thằng ngu à? Con anh sắp chết trong đó rồi đó."
"Anh vẫn ngăn cản tôi đi cứu thằng bé à?"
Giọng của Lâm Chung Quốc vẫn rất quả quyết: "Cho dù nó có chết thì cũng là người của Lâm gia tôi, có liên quan gì tới các người đâu?"
Bắt đầu từ hôm qua, từ đứa con trai ruột Lâm Vệ Sanh của mình, anh ta đã biết nhất đinh Lâm gia đã chẳng có cách nào để hòa giải với Chu gia và Quý gia nữa.
Vậy sao anh ta còn phải giả làm một thằng cháu trai nữa?
Có cần thiết không?
Nghe được giọng điệu của Lâm Chung Quốc, Triệu Xuân Lan không thể tưởng tượng được nhìn anh ta: "Anh, anh độc ác thật đấy."
"Đó là con trai của anh đó!"
"Cho nên nó có chết hay không là chuyện của Lâm gia tôi, không liên quan đến Triệu Xuân Lan cô, cũng không liên quan đến Thẩm Mỹ Vân cô đâu."
Trong phòng, Lâm Vệ Sanh đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê sau khi nghe được lời này, từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Cha cậu biết, vẫn luôn biết, cậu đang trên bờ vực của cái chết.
Dù sao...
Trận đòn roi hiểm ác đó là do chính cha cậu thực hiện.
Có lẽ, cha cậu chưa bao giờ coi cậu như con ruột của mình.
Bên ngoài.
Thẩm Mỹ Vân nhờ Triệu Xuân Lan ngăn Lâm Chung Quốc lại, cô đi lấy ghế đập cửa, nhưng cô còn chưa kịp động thủ.
Lâm Chung Quốc đã đẩy Triệu Xuân Lan ra, giơ ghế về phía Thẩm Mỹ Vân, chuẩn bị đập xuống.
Tuy nhiên, khi đập xuống được một thì nữa thì anh ta đã bị bắt.
"Mày đụng vào cô ấy thử xem?"
Quý Trường Tranh từ bên ngoài bước vào, bắt lấy tay Lâm Chung Quốc.
Sức lực của anh cực kỳ mạnh bạo, hơn nữa sức lực còn do tức giận tạo thành, điều này khiến Lâm Chung Quốc như lâm vào ảo giác, có phải tay mình đã bị Quý Trường Tranh bóp nát rồi hay không.
Đây không phải ảo giác, đây là sự thật, rất nhanh Lâm Chung Quốc đã đau đến mức không nhịn được mà kêu rên thảm thiết.
Qúy Trường Tranh đá bay anh ta ra, Lý Cẩm Tú bên cạnh hét lên một tiếng, tiến đến đỡ Lâm Chung Quốc dậy.
Đáng tiếc, lúc này không có ai thèm để ý tới bọn họ cả.
Quý Trường Tranh quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân theo bản năng, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu với anh: "Em không sao, mau đạp cửa đi."
Trì hoãn một thời gian rồi, cô sợ Lâm Vệ Sanh bên trong gặp chuyện không may.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, định tới đạp cửa, chỉ là vừa mới đụng tới cảnh cửa rắn chắc.
Cánh cửa đã đột nhiên mở ra?!
Điều này có khiến mọi người có mặt có chút bối rối?
Theo bản năng nhìn sang, thấy Chu Thanh Tùng tám tuổi đang đứng ở cửa: "Con mở đó."
Mọi người: "..."
"Mau đi cứu người đi ạ, con ôm Lâm Vệ Sanh mà cậu ấy không nhúc nhích gì cả."
Hai mươi phút trước cậu bé đã nhảy từ cửa sổ vào phòng, bởi vì chân lẫn cơ thể có hơi ngắn, nên đã phải chịu từng cơn gió lạnh bên ngoài cửa sổ hơn mười phút.
Lúc này mới miễn cưỡng vào được.
Đương nhiên, cũng đã lãng phí một khoảng thời gian, cho nên khi cậu bé ở bên ngoài nghe tiếng người lớn bên trong cãi vã, cậu bé đã hoàn toàn bị mắc kẹt trên cửa sổ, không thể đi lên hay đi xuống được cả,
Xém chút nữa còn bị ngã xuống dưới.
May mắn là cậu bé chợt nảy ra một ý tưởng, dùng sức trèo lên rồi mở cửa sổ ra.
Vừa nhìn thấy Chu Thanh Tùng, Triệu Xuân Lan lập tức giơ tay lên đánh vào người cậu bé: "Thằng bé này con ở trong đó mà sao không chịu mở cửa sớm hơn chứ?"