Chu Thanh Tùng mím môi nói: "Vừa mới nhảy vào."
Tưởng mẹ mình sẽ mắng vì cậu bé quá chậm chạp, nhưng không ngờ mẹ lại khen: "Làm tốt lắm, khi về mẹ sẽ làm cho con một cái bánh nhân thịt thật to."
Hai mắt Chu Thành Tùng sáng lên, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy một bóng dáng lao vào bên trong.
Quý Trường Tranh dẫn đầu lao về phía trước, nhanh chóng nhìn thấy Lâm Vệ Sanh nằm trên vũng máu.
Tất nhiên, mọi người đi theo sau vào đều nhìn thấy.
Lý Tú Cầm vốn đang đỡ Lâm Chung Quốc dậy, nhưng khi cô ta vô thức nhìn sang cậu con trai nhỏ bé của mình, chỉ vừa nhìn sang, cô ta đã hét toáng lên: "A a a a?"
"Thằng ba ơi."
Đẩy Lâm Chung Quốc sang một bên, chạy nhanh vào phòng.
Lâm Chung Quốc đột nhiên bị đẩy ngã xuống đất: "?"
Đây là muốn anh ta liên tiếp chịu nạn à?
Cố ý muốn hại chết anh ta?
Trong phòng.
Khi Lý Tú Cầm nhìn thấy con trai Lâm Vệ Sanh của mình nằm trên vũng máu thì như phát điên, không ngừng hét gọi người tới.
Nhưng lại bị Quý Trường Tranh mạnh bạo đẩy ra: "Tránh ra."
Anh ôm lấy Lâm Vệ Sanh lao thẳng đến trạm xá của quân đội.
Điều này khiến Lý Tú Cầm có chút bối rối: "Đó là con trai của tôi."
Quý Trường Tranh nghe vậy, quay đầu lại nhìn cô ta: "Bây giờ không phải."
Miễn là một trong số họ để ý tới Lâm Vệ Sanh, thì cậu ta cũng sẽ không biến thành dáng vẻ sống chết không rõ như bây giờ.
Lý Tú Cầm nghe thế, huyết sắc trên mặt lập tức trở nên trắng bệch: "Con trai của tôi."
Cô ta giang tay ngăn anh lại.
Qúy Trường Tranh rất muốn chửi một câu ngu dốt, nhưng khi anh nhìn cô ta, giọng điệu lại gấp gáp vô cùng: "Cô ngăn tôi một giây, con trai cô lập tức có thêm một giây nguy hiểm, thằng bé có thể sống sót hay không, đều xem ý cô."
Lý Tú Cầm lập tức khựng lại, đứng đờ người giống như một cộc gỗ.
Quý Trường Tranh không để ý tới cô ta nữa, nói với mấy người của đồn cảnh sát và liên đoàn phụ nữ: "Bắt cô ta lại."
Bây giờ anh muốn đưa Lâm Vệ Sanh đến trạm xá.
Ngay khi anh ra lệnh, cảnh sát và những người khác tất nhiên sẽ ra tay.
Khi đến khép hờ cửa lại, Lâm Chung Quốc đã đứng dậy, nhìn đứa con trai đầy mong được Quý Trường Tranh ôm lấy của mình.
Anh ta lập tức sững sờ.
Mặc dù là Lâm Chung Quốc ra tay đánh người, nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới thằng ba lại bị thương nghiêm trọng đến như vậy.
Dù sao, không phải trước kia chưa từng đánh qua, nhưng chưa tới ba năm ngày là bọn nhỏ đã chạy nhảy lại bình thường rồi.
Thời buổi này có gia đình nào không đánh đòn con cái chứ?
Anh ta nhíu mày: "Quý Trường Tranh, thả thằng bé xuống."
Anh ta đưa tay đón Lâm Vệ Sanh.
Quý Trường Tranh còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Vệ Sanh đã cố gắng mở mắt lên, máu từ khóe miệng tràn ra: "Cút đi."
"Đừng chạm vào tôi."
Đây...
Bàn tay giơ đang giơ lên của Lâm Quốc Chung lập tức cứng đờ, vốn dĩ anh ta muốn ngăn cản, nhưng vào giờ phút này lại chẳng thể nói nên lời.
Anh ta nhìn bóng lưng Quý Trường Tranh ôm Lâm Vệ Sanh đi, lần đầu tiên.
Anh ta phát hiện bản thân đã làm sai, triệt để mất đi đứa con trai này rồi.
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Chung Quốc thật sự sợ hãi vẫn còn ở phía sau.
Vị cảnh sát bước lại gần anh ta: "Đồng chí Lâm phải không? Anh có liên quan đến chuyện cố ý hành hung trẻ em, mời anh đến đồn với tôi một chuyến."
Vừa dứt lời, Lâm Quốc Chung lập tức sửng sốt, anh ta cảm thấy buồn cười vô cùng, thậm chí còn quên mất sự an nguy của đứa con trai Lâm Vệ Sanh của mình.
"Đồng chí, ngài đang đùa à?"
"Tôi đánh con mình thôi mà đã biến thành kẻ khả nghi cố ý hành hung trẻ em rồi à? Ngài ra ngoài hỏi thử xem, có người cha nào không đánh con trai chứ?"
Nhưng anh ta ra tay chẳng biết nặng nhẹ gì cả. Theo những gì bên kia nói, cha của bọn họ ở gần quân đội, có thể đều sẽ bị bắt đi.