[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 898 - Chương 898: Ngày Thứ Chín Mươi Bảy Xuyên Không 4

 Chương 898: Ngày Thứ Chín Mươi Bảy Xuyên Không 4 Chương 898: Ngày Thứ Chín Mươi Bảy Xuyên Không 4 Chương 898: Ngày Thứ Chín Mươi Bảy Xuyên Không 4

Anh cả Lâm gia cảm thấy mọi chuyện ngày càng khó giải quyết: "Sao là anh ta cơ chứ?"

Nếu là người khác tới, thì anh ta sẽ dễ dàng giải quyết mọi chuyện hơn.

Từ đầu đến cuối anh ta cũng chưa từng hỏi một câu rằng Lâm Vệ Sanh có sao không?

Chỉ có thể nói, người Lâm gia đều như thế, đều sống bạc bẽo từ đầu đến cuối.

Lâm Vệ Sanh là người duy nhất không sống bạc bẽo, cũng có lẽ là người dị thường độc nhất.

*

Nơi khác.

Quý Trường Tranh ôm Lâm Vệ Sanh chạy tới trạm xá, đúng lúc bác sĩ Tần đang ngồi trong phòng khám, Quý Trường Tranh chạy tới, hét lên với bác sĩ Tần: "Lão Tần, anh mau tới đây cứu người đi."

Trên đường đến đây, Lâm Vệ Sanh cứ hôn ra máu không ngừng, từng ngụm máu cứ thế trào ra.

Đến nỗi khắp ngực lẫn người của Quý Trường Tranh đều là máu.

Bác sĩ Tần nghe vậy lập tức nhìn sang, nhìn thấy đang ôm lấy một người toàn máu, anh ấy nhíu mày: "Cậu ôm ai đấy?"

"Mau đặt lên giường đi."

Sau đó anh ấy kéo một chiếc giường bệnh đến trước mặt Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh nhẹ nhàng đặt Lâm Vệ Sanh lên giường.

Bác sĩ Tần cởi một nửa quần áo trên người Lâm Vệ Sanh ra, sau khi cởi quần áo ra, người làm bác sĩ như anh ấy cũng nhịn không được mà hít một hơi thật sâu.

Chưa kể đến mấy người Thẩm Mỹ Vân, Miên Miên và Triệu Xuân lan đang từ bên ngoài vào.

"Trời ạ, bị đánh biết bao lâu rồi?"

Triệu Xuân Lan kinh hãi kêu lên: "Khắp người đứa nhỏ này chẳng có chỗ nào lành lặn cả."

Tất bộ da thịt đều bị bầm tím, đặc biệt là vùng ngực, một dấu giày nặng nề trực tiếp giẫm lên, da thịt cũng chuyển dần sang màu tím.

Chỉ nhìn thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Tiếng hét của Triệu Xuân Lan khiến Miên Miên không khỏi kiễng chân lên nhìn sang: "Anh Vệ Sanh."

Nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu với cô bé: "Con mau để chú Tần kiểm tra cho anh trai đi."

Miên Miên cắn môi, không phát ra âm thanh nào nữa.

Bác sĩ Tần cầm ống nghe y tế, kiểm tra lồng ngực Lâm Vệ Sanh một lúc rồi lắc đầu nhìn Quý Trường Tranh: "Tôi không kiểm tra được, tôi không thể xác định thằng bé có bị nội thương hay không, mọi người mau sắp xếp xe đưa thằng bé tới bệnh viện thành phố Mạc Hà đi, để bệnh viện chụp X-quang cho thằng bé, mới có thể biết ngực thằng bé có bị gì không."

Cái này...

Phải đưa tới bệnh viện thành phố Mạc Hà.

Rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào chứ?

Quý Trường Tranh nhíu mày: "Đi đường cũng phải mất tới ba tiếng liền, có thể chứ?"

Bác sĩ Tần hiểu những lời ngập ngừng đó.

Anh ấy lắc đầu: "Sẽ được, tố chất lẫn thân thể của thằng bé đều rất kiên cường, đừng nên bỏ lỡ, bây giờ nhanh chóng đưa thằng bé đi đi."

"Còn bây giờ tôi sẽ giúp thằng bé cầm máu trước."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, nhìn thoáng qua Triệu Xuân Lan, chuẩn bị kêu cô ấy đi tìm tham mưu Chu để mượn xe.

Tuy nhiên, hắn chưa kịp nói chuyện thì tham mưu Chu đã tới, trên mặt lấm tấm mồ hôi, trên cặp kính đen có một lớp sương mù.

"Tôi biết hết mọi chuyện rồi, tôi đã mượn xe của lãnh đạo rồi."

"Bây giờ sẽ đưa Vệ Sanh đến bệnh viện ngay lập tức."

Có sự sắp xếp của tham mưu Chu, bước tiếp theo đã thuận lợi hơn rất nhiều. Quý Trường Tranh sẽ lái xe đưa mọi người đến thẳng bệnh viện thành phố, Miên Miên cũng muốn đi theo với mọi người.

Nhưng Thẩm Mỹ Vân ngăn cản cô bé: "Miên Miên, nếu con đi theo cũng không giúp được gì, ngược lại sẽ khiến cha con và anh trai Vệ Sanh chỉ quan tâm tới con thôi, con ở nhà chờ kết quả là tốt nhất."

Cô suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng vẫn cảm thấy lo lắng một mình Quý Trường Tranh sẽ không làm được gì ổn thỏa.

"Con đi theo được mà."

"Mẹ, con cũng muốn đi."

Miên Miên vẫn kiên trì.

Hiếm khi cô bé lại tỏ ta đòi hỏi như vậy.

Cuối cùng Thẩm Mỹ Vân cũng bị đánh bại: "Vậy đi cùng nhau đi."

Vì vậy, trên xe đi bệnh viện thành phố có Thẩm Mỹ Vân, Miên Miên và Triệu Xuân Lan.

Bình Luận (0)
Comment