Nếu có thêm một người đến đó thì sẽ có thêm một người nữa có thể giúp chăm sóc thằng bé.
Hai người không quên quay lại thu dọn đồ đạc như chậu rửa mặt, thùng gỗ, hộp cơm, khăn tắm, kem đánh răng và bàn chải đánh răng.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, một chiếc xe jeep chạy tới.
Thẩm Mỹ Vân thấy bọn họ đã an vị chỗ ngồi xong xuôi, Quý Trường Tranh mới ôm Lâm Vệ Sanh lên ngồi ở ghế sau, Miên Miên ngồi bên cạnh, dựa người vào ghế.
Thẩm Mỹ Vân ngồi ở ghế phó lái, hiển nhiên không còn chỗ cho Triệu Xuân Lan nữa, cô ấy dứt khoát đưa đồ cho Thẩm Mỹ Vân.
"Tôi sẽ không đi, đứa nhỏ Vệ Sanh này làm phiền mọi người rồi."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, sau khi lấy đồ ra kiểm tra thì mới phát hiện Triệu Xuân Lan để một cọc tiền vào trong thùng, không nhiều không ít vừa đúng ba mươi đồng.
Có cả tiền lẻ và tiền xu, hiển nhiên là khoảng tiền cô ấy tích góp đã lâu.
Nhìn đến đây, Thẩm Mỹ Lan thở dài một hơi: "Nhà chị dâu Xuân Lan cũng không khá giả mấy, thế mà chị ấy lại đưa cho chúng ta nhiều tiền như vậy."
Quý Trường Tranh: "Em cứ nhận trước đi, lúc ra ngoài em có mang tiền theo không? Anh nghe nói chụp X-quang không rẻ đâu."
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng: "Em mang theo năm mươi đồng."
"Còn có sổ tiết kiệm."
Nếu thật sự không đủ thì đến hợp tác xã tín dụng rút tiền, cứu mạng người thì đừng nên keo kiệt.
Miên Miên nói: "Con cũng có tiền."
Quý Trường Tranh gật đầu.
Cô bé lấy ra chiếc ví nhỏ mình thường dùng để dành tiền, thò đầu qua đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ ơi, đây là kho báu nhỏ của con."
Gần như toàn bộ số tiền ông bà nội, ông bà ngoại, bác cả bác hai cho đều ở trong này.
Thẩm Mỹ Vân nhận lấy: "Hai trăm lẻ hai đồng đều ở đây sao?" Miên Miên là một tiểu phú bà ẩn hình, được Quý gia yêu thương, vì vậy mỗi dịp gặt mặt đều được mọi người tặng không ít quà.
Nếu là ở nhà người khác thì chính là tiền lương nửa năm, nhưng đối với với Miên Miên mà nói, đây chỉ là quà gặp mặt mà thôi.
Cô bé cũng rất trân trọng, nếu là bình thường thì một phân tiền cũng không dám sài.
Miên Miên cúi đầu dạ một tiếng, mắt to đong đầy lệ, khẩn cầu: "Cứu anh Vệ Sanh, nhất định phải cứu anh ấy ạ."
"Con có tiền."
Lúc này, Lâm Vệ Sanh đang nằm trong vòng tay Quý Trường Tranh khi nghe được những lời này, khóe mắt chảy ra từng dòng lệ nóng hổi.
Không, phải nên nói là huyết lệ.
Cậu ta không biết tại sao, người không có máu mủ ruột thịt gì với cậu ta như chú Quý và cô Thẩm đều muốn cứu cậu ta.
Còn cha mẹ cậu ta tại sao lại có thể thờ ơ vô tâm như thế?
Ngoài ra, cậu ta yêu thương Lâm Lan Lan nhiều năm như thế, nhưng khi cậu ta gặp chuyện không may, cho tới tận bây giờ Lâm Lan Lan chưa từng tới thăm cậu ta lần nào, nhưng Miên Miên lại đau đớn khôn nguôi, đem tất cả tiền mà bản thân có cho cậu ta chữa bệnh.
Cậu ta biết rõ.
Dù Miên Miên có khát tới đâu, cũng không chịu mua một chai nước ngọt chỉ có ba đồng uống.
Nhưng lại có thể quyết đoán lấy lấy ra hai trăm đồng kia, hơn nữa còn không để lại đồng nào cho bản thân.
Trong lòng Lâm Văn Sanh có một loại cảm giác khó tả, đau đớn cùng khó chịu âm ỉ cũng khiến cậu ta hạ quyết tâm.
Nếu lần này cậu ta có thể sống sót, sau này chỉ có một mình Miên Miên là em gái thôi.
Miên Miên không biết Lâm Vệ Sanh đang suy nghĩ gì, cô bé quay đầu, nhìn thấy vết máu trên người Lâm Vệ Sanh thì nhanh chóng sợ hãi không thôi.
Cô bé vô thức nắm chặt tay Lâm Vệ Sanh: "Anh Vệ Sanh, anh phải cố gắng lên, sẽ tới bệnh viện nhanh thôi. '
Lâm Vệ Sanh có cách nào để phát ra âm thanh, cậu ta muốn dùng toàn lực nắm lấy tay Miên Miên, nhưng tay của cậu ta đã tê dại, không thể sử dụng bất kỳ lực nào.