Nếu không thương cậu ta, làm sao cậu ta có thể có được tính cách như tiểu bá vương hiện giờ, ăn đến cơ thể phì nhiêu vạm vỡ.
Ở thời đại này, những vị cha mẹ thực sự không yêu con có dáng vẻ thế nào?
Là loại người không nỡ cho con mình ăn uống, là vừa mới sinh ra đã bóp con mình tới chết, là ném vào hố phân mặc kệ con mình sống hay chết.
Nhưng Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm hiển nhiên không phải như thế, so với cặn bã, bọn họ cũng được xem như những tên cặn bã tốt trong số những tên cặn bã.
Dù sao Lâm Vệ Sanh vẫn còn nhỏ, cậu ta không hiểu được những chuyện này, cậu ta rất bất mãn, có người lên tiếng bênh vực cha mẹ độc ác của mình, cậu ta tức giận nói: "Nhưng khi sắp chết tới nơi, bọn họ vẫn không cứu cháu."
Cậu ta nằm trong phòng, máu sắp cạn kiệt, cơ thể sắp tới cửa tử.
Nhưng không có ai đến cứu cậu ta.
Nếu không có mấy người cô Thẩm, chú Quý và cô Triệu còn có Chu Thanh Tùng tới.
Cậu ta đã chết rồi.
Quý Trường Tranh phát hiện thằng bé này không được thông minh lắm, đương nhiên nếu cậu ta thông minh, thì hôm nay cũng sẽ không thành ra nông nỗi này.
"Cháu có bao giờ nghĩ tới vì sao bọn họ không tìm cháu chưa?"
"A?"
Bây giờ đến lượt Lâm Vệ Sanh bối rối.
"Bọn họ chỉ là không muốn cứu cháu thôi."
"Quên cháu đi để cháu chết quách đi."
Quý Trường Tranh: "Nếu bọn họ hận cháu đến nỗi muốn để cháu chết đi, thì sao năm đó khi sinh cháu ra không bóp chết cháu cho rồi, cớ chi lại phí công nuôi dưỡng cháu tận mười ba năm?"
Vấn đề này khiến Lâm Vệ Sanh sững người.
"Ai biết chứ?"
Cậu ta cười khẩy.
Thấy cậu ta không nói năng gì, Miên Miên lên tiếng nhắc nhở nói: "Ba ba, có phải ý cha là do có người đứng giữa gây khó dễ không ạ?"
Miên Miên vừa nói xong, Quý Trường Tranh đã tán thưởng nhìn cô bé.
"Không tệ."
Bạn nhỏ Miên Miên chỉ mới năm tuổi đã hiểu chuyện này, mà Lâm Vệ Sanh vẫn chưa nghĩ tới.
Chỉ có thể nói, thằng bé này quá ngu ngốc rồi.
Sau khi có Miên Miên nhắc nhở, Lâm Vệ Sanh cũng hoàn hồn: "Chú Quý, ý chú là có người ngăn cản, không cho bọn họ cứu cháu sao?"
Cuối cùng cũng hiểu.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Chú đã tra hỏi vài người rồi, nhất là đã hỏi qua mẹ cháu và anh hai Lâm gia, lúc nào Lâm Lan Lan cũng nói, con bé đã vào phòng xem cháu, thấy cháu ngủ rất ngon, hơn nữa còn tức giận không để ý tới ai, mắng con bé cút đi."
Cho nên, đây là lý do vì sao mấy người Thẩm Mỹ Vân bọn họ đi tới Lâm gia.
Lý Tú Cầm đang vừa nghe radio vừa đan áo len, mà Lâm Lan Lan ở bên cạnh lại tỏ vẻ là một đứa con gái hiếu thuận.
Nếu con trai cô ta thực sự có chuyện gì, người làm mẹ như cô ta tất nhiên sẽ không đến mức thờ ơ như vậy.
Trong mắt Lý Tú Cầm, từ đầu tới cuối đến một mực tin tưởng Lâm Lan Lan.
Không phải người ngoài như mấy người Thẩm Mỹ Vân bọn họ.
Vừa nói xong, Lâm Vệ Sanh đã trầm lặng không nói gì: "Cho nên tất cả đều do Lâm Lan Lan diễn trò?"
Quý Trường Tranh: "Trước mắt kết quả điều tra chính là như vậy đó."
"Chú hỏi cháu, Lâm Vệ Sanh, trong tình hình này, cháu thật sự muốn rời khỏi Lâm gia, tới nhà chúng ta sao?"
"Cháu không!"
Lâm Vệ Sanh từ chối theo phản xạ: "Đó là nhà của cháu, cớ sao Lâm Lan Lan lại muốn hủy hoại cháu?"
Còn ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu không có chú Quý đi điều tra, e là cậu ta sẽ mãi mãi chẳng biết chuyện này.
"Làm sao con bé có thể hưởng thụ hết mọi yêu thương trong nhà, còn cháu lại chạy trối chết, cháu không phục."
Cậu ta không có được tình thương của cha mẹ cũng không sao, cậu ta cũng phải khiến Lâm Lan Lan không cách nào có được.
Cậu ta không thông minh, nhưng có đủ năng lực gây rối mọi chuyện.
Có thể để Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm tiếp tục yêu thương Lâm Lan Lan, coi như cậu ta thua.