Mắt thấy Lâm Vệ Sanh đã xua tan chuyện muốn nhận cha mẹ, Thẩm Mỹ Vân thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thành thật mà nói, cô có Miên Miên là đủ rồi, cũng không muốn có một đứa con trai lớn như vậy đâu.
Hơn nữa con là đứa con trai trưởng trong thời kỳ trưởng thành, dạy dỗ vất vả lắm.
Sau khi thấy Qúy Trường Tranh khuyên cậu ta rời đi, Thẩm Mỹ Vân kéo anh ra ngoài phòng bệnh.
Để Miên Miên ở lại trong phòng cùng với Lâm Vệ Sanh.
Nhưng Quý Trường Tranh lại lắc đầu, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Em dẫn Miên Miên ra ngoài trước đi."
"Anh có chuyện muốn nói với Lâm Vệ Sanh."
Này. . .
Thẩm Mỹ Vân rất ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối.
Đợi hai người đi ra ngoài.
Quý Trường Tranh đặt hết mọi thứ lên trên bàn: "Lâm Vệ Sanh, cháu trở về Lâm gia, chỉ cần nhớ kỹ một điều, đó là phải luôn nhắc nhở cha mẹ cháu rằng cháu từng đi đến bờ vực của cái chết, cha mẹ cháu bỏ mặc cháu, cháu cũng không trách bọn họ, bởi vì mọi chuyện là do Lâm Lan Lan che mắt bọn họ."
Nghe được những lời này.
Lâm Vệ Sanh ngây người trong giây lát: "Chú Quý, vì sao chú lại muốn dạy cháu những chuyện này?"
Dường như Quý Trường Tranh đã dạy cậu ta một bài học mà cậu ta chưa từng được học tới.
Quý Trường Tranh: "Bởi vì chú phải bảo vệ vợ và con gái của chú."
Thậm chí anh còn thẳng thẳng chỉ điểm: "Lâm Lan Lan này không dễ đối phó, cháu trở về có khi sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó cháu phải động não thật kỹ, nếu không giải quyết được, có thể tới tìm chú."
Vừa nói xong.
Lâm Vệ Sanh vô thức gật đầu.
"Chiêu này của chú cũng không phải quang minh chính đại lắm."
"Lợi dụng việc chúng ta cứu mạng cháu, cứ vậy đi, nếu cháu có thể kiểm soát Lâm Lan Lan thật tốt, không để con bé đi hại người, thì coi như đã báo đáp chúng ta rồi."
Coi như là âm mưu của Xích Quả Quả.
Tuy nhiên, Lâm Vệ Sanh không thể từ chối.
Sau khi giải thích hết thảy mọi chuyện.
Sau đó Qúy Trường Tranh nhanh chóng bước ra ngoài, để Miên Miên vào trong với Lâm Vệ Sanh.
Mà anh lại đi tìm Thẩm Mỹ Vân.
"Anh nói gì với thằng bé thế?" Thẩm Mỹ Vân vừa thấy Quý Trường Tranh thì đã lập tức hỏi chuyện.
Quý Trường Tranh lắc đầu, không dễ nói ra lắm.
Thẩm Mỹ Vân đổi chủ đề.
"Biện pháp anh vừa nghĩ ra hay lắm, nói mấy người Lâm Chung Quốc không quan tâm tới Lâm Vệ Sanh là do Lâm Lan Lan phải không? Nhưng mà có đúng thật như thế lắm?"
Cô cho rằng Quý Trường Tranh chỉ đang nói nhảm mà thôi.
Qúy Trường Tranh ừ một tiếng: "Tất nhiên, anh không đến mức lấy những chuyện như thế này đi dỗ dành một đứa bé đâu."
"Sau chuyện ngày hôm đó, anh cảm thấy có gì đó không ổn nên đã nhờ người đi nghe ngóng lời khai của Lý Tú Cầm, sau đó dựa trên lời khai của anh hai Lâm gia, lồng ghép mọi chuyện lại."
"Hơn nữa cũng đã điều tra Lâm Lan Lan."
"Ba mặt một lời, tất nhiên sẽ cho ra chân tướng thôi."
Quý Trường Tranh thở dài: "Không thể để Miên Miên quay về Lâm gia được, đứa bé Lâm Lan Lan kia mới năm tuổi, đã bụng dạ xấu xa không kém gì người trưởng thành, lần này con bé có thể mượn tay Lâm Chung Quốc diệt trừ Lâm vệ Sanh, em cũng biết con bé ác độc thế nào rồi đó."
Chỉ vì Lâm Vệ Sanh về bên phe Miên Miên, hơn nữa còn gây rắc rối cho con bé khi ở nhà.
Con bé lập tức mượn đao giết người.
Rõ ràng đã thấy Lâm Vệ Sanh xảy ra chuyện, nằm trong vũng máu, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí còn nói dối, nói với Lý Tú Cầm rằng Lâm Vệ Sanh đang cực kỳ tức giận, chôn mặt trong chăn mắng con bé cút đi.
Nghe vậy, tất nhiên Lý Tú Cầm sẽ tin lời Lâm Lan Lan nói, bởi vì vốn đang tức giận, quyết tâm muốn dạy dỗ Lâm Vệ Sanh một bài học.
Lúc này mới buông thả mặc kệ.
Mà điểm này, anh hai Lâm gia có thể làm chứng.
Thành thật mà nói, thật khó để tưởng tượng những lời như vậy lại phát ra từ miệng Lâm Lan Lan.