Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch Full)

Chương 387 - Chương 387. Quan Hệ Gì

Chương 387. Quan hệ gì Chương 387. Quan hệ gì

“Bao nhiêu tuổi thì tôi không biết, nhìn qua thì ông ấy cũng hơn năm mươi, mà độ tuổi thật thì chắc hẳn là hơn sáu mươi? Nghe nói ông ấy có bối cảnh rất lớn, mà ở dưới quê, nơi đó lại là quê của anh đấy.” Cô Trình nói năng một cách nghiêm túc: “Sau này thì ông ấy mới quay về thành phố rồi bắt đầu buôn bán.”

“Thật không? Vậy ông chủ của cô đúng thật là tài giỏi, vừa quay về thành phố đã có tòa cao ốc lớn như vậy.” Diệp Minh Bắc thở dài một hơi rồi nói.

Cô Trình cười: “Nhà của ông ấy rất có điều kiện thì hiển nhiên là bản thân ông ấy cũng là một người không hề tầm thường rồi. Dáng dấp của anh với ông ấy, quả thật trông rất giống cha con!”

Cô Trình không ngừng lặp lại câu nói anh và ông ấy trông giống nhau, khiến anh cảm thấy có chút tò mò.

“Tôi hi vọng có cơ hội được gặp mặt ông chủ của cô, để xem chúng tôi giống nhau như lời mà cô đã nói không.” Diệp Minh Bắc cười nói.

“Bây giờ thì anh có cơ hội đó.” Cô Trình nói tiếp: “Đợi mấy ngày nữa công ty tôi có diễn ra cuộc họp thường niên, ông chủ tòa cao ốc cũng sẽ được mời tới, đến lúc đó anh có thể gặp được ông ấy rồi. Tôi sẽ thông báo thời gian cụ thể cho anh sau!”

Diệp Minh Bắc nói: “Được! Vậy làm phiền cô Trình rồi.”

“Không cần khách khí, đây là công việc của tôi.” Cô Trình uống ly rượu xong, chào tạm biệt Diệp Minh Bắc rồi trở về.

Tiểu Mã thấy cô Trình rời đi thì vội vàng nhảy cẫng lên, cậu ta đi tới bên cạnh Diệp Minh Bắc rồi nhỏ giọng nói: “Anh Diệp.”

“Hả? Tiểu Mã đấy à, cậu vẫn chưa đi sao?” Diệp Minh Bắc cứ nghĩ là Tiểu Mã đã rời đi từ lâu rồi.

“Em vẫn chưa, hôm nay không phải là ngày để ăn mừng sao, hiếm khi được thư thả một chút.” Tiểu Mã cười nói: “Em cứ luôn bị căng thẳng trong suốt khoảng thời gian này, cuối cùng cũng có thể được nghỉ ngơi một chút.”

Diệp Minh Bắc cười nói: “Hình như cậu vẫn chưa được nghỉ ngơi đâu, phải chụp ảnh sau tết nữa đấy.”

Tiểu Mã bày ra vẻ mặt đau khổ.

“Nhưng mà có tiền thưởng, nó cũng nhiều hơn so với tiền lương của cậu mà.” Diệp Minh Bắc vội nói một câu an ủi cậu ta.

Tiểu Mã than thở một câu: “Anh Diệp, cho dù tiền thưởng có nhiều hơn so với tiền lương, thì em cũng…”

“Cậu không muốn làm? Vậy để tôi bảo chị Chu của cậu tìm người khác.” Diệp Minh Bắc ngắt lời của cậu ta.

“Đừng, em cũng chưa có nói là không muốn làm mà.” Tiểu Mã nói ngay: “Có tiền mà không kiếm, thì không phải là kẻ ngu sao?”

“Thế à, nhưng cái ý vừa rồi của cậu thì cậu muốn làm kẻ ngu nhỉ.”

Tiểu Mã vui vẻ nói: “Anh Diệp, anh đừng trêu chọc em nữa! Mà vừa nãy em thấy anh trò chuyện với cô Trình vui vẻ thật đấy.”

“Hả?” Diệp Minh Bắc ngẩn người: “Thế à? Là về chuyện họp thường niên của cô ấy, cô ấy mời tụi anh tham dự.”

Tiểu Mã nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Anh Diệp, em hỏi anh một câu, anh đừng giận nhé.”

“Cậu cứ hỏi.”

“Anh với cô Trình là quan hệ gì thế?”

Diệp Minh Bắc cảm thấy sửng sốt: “Quan hệ gì chứ? Tụi anh không có quan hệ gì cả, cô ấy là người quản lý vật liệu của cái tòa cao ốc này, là quan hệ công việc thôi.”

“Anh vừa nói là không có quan hệ gì, bây giờ lại nói là quan hệ công việc.”

“Cậu muốn nói gì?”

Diệp Minh Bắc có hơi bực bội, vô nhiên vô cớ cậu ta lại nói anh ta có quan hệ với cô Trình!

Ánh mắt của Tiểu Mã co lại một chút, chần chừ một hồi, cậu ta vẫn quyết định nói: “Em muốn nói là, vừa nãy em nhìn thấy dáng vẻ hai người nói chuyện với nhau, có hơi, cái quan hệ đó đó, thân thiết.”

Cậu ta im lặng nửa ngày mới tìm ra được lời để diễn tả.

Sắc mặt của Diệp Minh Bắc trầm xuống: “Cậu không được nói cái chuyện này linh tinh như thế!”

Tiểu Mã vội vàng nói: “Anh Diệp, anh đừng giận, em thật sự không có nói linh tinh, em chỉ nghĩ như vậy thôi, em sợ người khác cũng nghĩ như em rồi hiểu lầm thì phải làm thế nào?”

Vốn dĩ tâm tình của Diệp Minh Bắc đang rất tốt vì buổi trình diễn thời trang đã diễn ra rất thành công, kết quả là bị mấy lời nói của Tiểu Mã phá hư, nhưng anh cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

“Tôi và cô ấy chỉ là mối quan hệ công việc, tôi đi mướn nơi này và có giao tiếp qua lại với cô ấy, trước sau cũng chỉ có mấy lần, cậu nói chúng tôi có thể có quan hệ gì chứ!” Diệp Minh Bắc tức giận nói: “Cậu đã có thế gian này thì vẫn nên học cho giỏi vào, không phải chị Chu của cậu bảo cậu sẽ phát triển thành người mẫu sao? Cậu cũng nên để ăn ít lại một chút đi chứ!”

Tiểu Mã cũng không ngốc, cậu ta thấy Diệp Minh Bắc đang bực bội nên cũng nói vào trọng tâm vấn đề: “Anh Diệp, anh nói chị Chu đừng trêu chọc em! Còn người mẫu, em vẫn biết em bao nhiêu ký, dù em có đem tim lên tới đầu đỉnh cũng không thể làm người mẫu được! Em có nghe nói, công việc này chỉ dành cho thanh niên, không đến mấy năm nữa thì xong đời, em vẫn nên ổn định kiếm tiền, đến lúc đó thì làm việc khác.”

“Nó gọi là dành cho người trẻ!” Diệp Minh Bắc gõ đầu cậu ta một cái: “Cậu còn trẻ nên học tập nhiều vào!”

“Dạ, anh Diệp, em nhất định sẽ học tập thật giỏi, mỗi ngày đều hướng về phía trước!” Tiểu Mã bảo đảm với anh như một kẻ dở hơi vậy.

Diệp Minh Bắc cũng không để ý tới cậu ta nữa, mà nói chuyện với các nhân viên.

Tiểu Mã nhìn dáng vẻ của Diệp Minh Bắc, trong lòng cậu ta thầm nghĩ, chẳng lẽ đàn ông có tiền thì trở nên hỏng là thật? Nhưng mà, Diệp Minh Bắc đâu có tiền đâu, số tiền này đều là của chị Chu Mẫn mà, anh ấy có cầm gì trong tay đâu mà trở nên hỏng nhỉ?

Tiểu Mã cho là bản thân cậu ta không nhìn lầm, đúng lúc cậu ta đối mặt với cô Trình, cô Trình cười rất tươi, giống như những nhân viên làm việc khác mà cậu ta gặp vậy.

Haiz! Nếu thật sự là như vậy, đến lúc đó bọn họ xảy ra xích mích, cậu ta nên làm gì đây?

Mặc dù việc này có rất nhiều hạn chế, cũng mệt mỏi, khả năng kiếm được tiền cũng nhiều hơn, còn được thể diện, hơn nữa mỗi ngày đều được mặc bộ quần áo tử tế, đừng thấy ngoài miệng cậu ta cứ than cực khổ suốt cả ngày, thực tế là cậu ta vẫn rất thích công việc này, trong khoảng thời gian này, tiền thưởng gia công cũng đã giúp anh ta kiếm được mấy trăm, việc này trước đây có muốn cũng không dám nghĩ!

Cho nên, cậu ta thật lòng hy vọng mối quan hệ vợ chồng của Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn mãi mãi tốt đẹp.

Kết thúc tiệc ăn mừng, cuối cùng Diệp Minh Bắc và anh tư Triệu cũng đi về, anh nhìn ra được là anh tư cũng có chuyện gì đó muốn nói rồi lại thôi, nhưng nghĩ đến lời mà Tiểu Mã đã nói, anh cũng lười hỏi, chỉ trực tiếp bảo tanh tư đi về ngủ.

Ngược lại là anh đoán sai rồi, chuyện anh tư hỏi không phải là về cô Trình mà là muốn hỏi anh một chút xem đồ mà anh ta may có bán được không, rượu mừng cũng đã uống, vậy chắc là việc bán đồ của anh ta cũng không tệ nhỉ? Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Diệp Minh Bắc, lúc này mới chần chừ rồi quyết định không hỏi.

Lúc Diệp Minh Bắc về đến nhà thì đã trễ lắm rồi, Chu Mẫn và đứa nhỏ đã ngủ, hiển nhiên là mẹ Diệp và bà dì cũng đã ngủ rồi, anh cũng không muốn làm kinh động đến ai, chỉ rửa mặt rồi nằm xuống giường, rõ ràng là anh rất buồn ngủ, nhưng đầu óc lại rối bời, có làm thế nào cũng không ngủ được.

Anh không hiểu, tại sao Tiểu Mã lại nói anh và cô Trình có mối quan hệ đó, rõ ràng là bọn họ chỉ nói chuyện bình thường thôi mà? Này là thấy ở đâu ra vậy!

Vừa suy nghĩ đến một chút đã khiến anh phải nín thở.

Diệp Minh Bắc đưa tay ôm lấy Chu Mẫn, sau đó anh vùi mặt vào cổ của cô, mùi hương dịu êm này khiến anh cảm thấy thư giãn được một chút.

“Anh về rồi?” Chu Mẫn cử động, cô mơ màng hỏi.

“Anh làm em thức rồi.” Diệp Minh Bắc cảm thấy hơi có lỗi.

“Không sao. Bọn họ đã về rồi sao?” Chu Mẫn nhích lại gần anh rồi hỏi.

“Họ cũng đi về hết rồi.” Diệp Minh Bắc nói: “Mọi người rất hào hứng, anh cũng đã phát bao lì xì cho bọn họ.”

“Ừ, tiếp đến còn phải bận với mấy đơn đặt hàng, chắc là đầu năm sẽ không được rảnh rỗi chút nào đâu, vất vả cho anh rồi.”

Chu Mẫn nửa mê nửa tỉnh, giọng nói của cô nghe rất là dịu dàng, khiến cho lồng ngực của Diệp Minh Bắc nóng lên, anh ôm lấy cô: “Không sao, em nghỉ ngơi cho tốt vào, thời gian này em đã mệt mỏi rồi.”

“Được, phần còn lại giao hết cho anh.” Giọng nói của Chu Mẫn mang theo ý cười, cô ngẩng đầu lên mà hôn anh ta một cái: “Anh ngủ đi.”

“Ừ.”

Sự rối bời trong suy nghĩ của Diệp Minh Bắc lập tức biến mất, chỉ còn lại bình yên, cơn mệt mỏi cũng đã lấn át, khiến anh ta nằm ngủ rất say.

Rất muộn ngày hôm sau, hai người mới thức dậy, trong khoảng thời gian này, cả hai thật sự rất mệt mỏi.

“Đúng rồi, tối hôm qua, cô Trình có mời chúng ta tham gia vào cuộc họp thường niên của công ty bọn họ, anh đã đồng ý rồi.” Diệp Minh Bắc nói.

*Hôm nay Mộc chỉ up được 2 chương, mai sẽ cố gắng up nhiều hơn ạ. Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ ^^

Bình Luận (0)
Comment