Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch Full)

Chương 388 - Chương 388. Sao Không Tìm Một Người Vợ

Chương 388. Sao không tìm một người vợ Chương 388. Sao không tìm một người vợ

Chu Mẫn thấy Diệp Minh Bắc giống như có chút không vui, bèn nói: “Sao vậy anh? Anh không muốn đi sao? Không muốn đi mà anh đồng ý."

Diệp Minh Bắc chần chừ một chút, nói: "Không có, sau khi anh nghe mấy lời của Tiểu Mã thấy có hơi không thoải mái.”

Chu Mẫn tò mò nói: “Tiểu Mã? Tiểu Mã nói gì? Không phải là Tiểu Mã vừa ý người ta chứ?”

Diệp Minh Bắc sửng sốt, sau đó bật cười, Tiểu Mã vừa ý cô Trình, tư duy của Chu Mẫn nhảy lên xa thật.

Nói đến Tiểu Mã, Chu Mẫn nói tiếp: "Tiểu Mã hai mươi rồi nhỉ?"

Diệp Minh Bắc nói: “À, đúng, sang năm vừa đúng hai mươi.”

Chu Mẫn nói: “Ở nông thôn ở tuổi này là rất lớn rồi, có phải ở tuổi này không tìm được vợ nữa đúng không?”

Diệp Minh Bắc gật đầu, cái này thì đúng. Ở nông thôn, trẻ con chỉ cần không đi học thì trên cơ bản mười sáu mười bảy đã có đối tượng rồi, mười tám, mười chín sẽ kết hôn, hai mươi tuổi con cái thành đàn. Huống chi, niên đại đặc thù muốn học cũng không có chỗ học, vậy thì làm gì nữa? Kết hôn sinh em bé thôi.

Chu Mẫn có chút khó hiểu: “Nhưng anh có thấy Tiểu Mã không nóng nảy chút nào không. Em cũng tìm nhiều người mẫu nữ rồi nhưng cậu ta không để ý đến người ta. Chẳng lẽ cậu ta không muốn yêu đương, không muốn tìm vợ? Em cũng nghe người của phòng làm việc nói, người mẫu nữ đều suy đoán gia cảnh Tiểu Mã tốt, vì bối cảnh kiên cố nên ánh mắt mới cao như vậy. Em nghe xong cũng giật mình, còn tưởng Tiểu Mã tự khoác lác nữa cơ, về sau đi hỏi thăm mới biết được hóa ra là suy đoán của mấy cô người mẫu này.”

Diệp Minh Bắc cười không ngừng, nói: “Mấy cái này ở đâu ra thế! Mấy cô người mẫu này thật đúng là dám nghĩ!”

Chu Mẫn nói tiếp: “Chuyện đó có sao không? Vì sao Tiểu Mã không để ý tới người ta? Em bắt đầu lo lắng rồi, đã lớn vậy rồi, còn là một nam người mẫu, nếu cấu kết làm bậy khắp nơi thì cũng phiền lắm!”

Trước đó Chu Mẫn lo lắng chuyện này nên mới giao trợ lý cho Tiểu Mã. Ngoài sáng là dạy bù cho Tiểu Mã, trong tối chính là trông chừng cậu ta để cậu ta đừng làm chuyện không tốt nào. Nhưng nào biết được Tiểu Mã người ta không để ý tới.

Chu Mẫn nói: “Nhưng mà, trông cô Trình đó là người mắt cao, không thể vừa ý cậu ta đâu.”

Diệp Minh Bắc ngược lại là không nghĩ tới nhiều thế, nghe Chu Mẫn nói vậy, cũng cảm thấy hình như Tiểu Mã đúng là như vậy, chỉ là anh cũng chưa từng hỏi nên không rõ ràng lắm. Sau khi nghe Chu Mẫn nói vậy, tò mò nói: "Sao em biết cô Trình ánh mắt cao?"

Chu Mẫn nói: “Từ ánh mắt, cử chỉ, em cũng không nói rõ được. Đó là một cảm giác, có lẽ cảm giác của em sai. Nếu Tiểu Mã thật sự có ý này thì anh bảo bảo cậu ta dừng ngay đi.”

Diệp Minh Bắc vội nói: “Không có đâu. Tiểu Mã không quen cô Trình, tối hôm qua là lần đầu tiên gặp mặt. Chắc có lẽ là... sao mà vừa ý được.”

Chu Mẫn lại nhắc tới lần nữa: “Tiểu Mã nói gì rồi hả?”

Vừa rồi Diệp Minh Bắc vốn muốn nói, nhưng bây giờ không muốn nói nữa, anh đáp: "Cũng không có gì, chỉ là uống chút rượu, thốt ra vài câu bực tức."

Chu Mẫn trái lại không có để ý, nói: "Đâu phải cậu ta chưa từng nói mấy câu bực bội, anh để ý cậu ta làm gì, để cậu ta trút bớt đi!”

Diệp Minh Bắc ngầm có chút ảo não, Tiểu Mã thì biết cái gì. Mới chỉ nói vài câu liền coi như là chuyện quan trọng rồi, đây không phải là rảnh quá nên đi kiếm chuyện sao! Nghĩ vậy lập tức dễ chịu hơn, nói cái khác với Chu Mẫn.

Mà lúc này Tiểu Mã đang ngồi ở trước mặt anh tư, cái miệng nhỏ vừa gặm đùi gà, vừa nói chuyện: "Lần này xem ra tuyên truyền vô cùng thành công, đồ đạc của anh tư có thể bán được số lượng lớn!"

Anh tư nói: “Sao nhanh vậy được, dù sao cũng phải sang năm mới được.”

Tiểu Mã nói: “Không cần, tin tức có thể có từ năm trước rồi. Nếu không có tin thì anh nghe điện thoại của mấy hôm nay, nếu điện thoại anh cứ vang suốt thì chắc chắn là đồ của anh bán chạy!”

Anh tư bị việc này khiến cho có hơi bất an: “Vậy có lẽ là quần áo nhỉ? Em nghĩ xem anh không biết anh bị làm sao. Lúc ở nhà, cảm thấy làm gì cũng thong dong, sao bây giờ không thong dong nổi nữa rồi. Đừng nói mở mắt, cho dù nhắm mắt ngủ cũng ngủ không yên lòng, thật giống như có rất nhiều chuyện chưa làm!"

Cậu ta đáp: “Anh tư, cảm giác này ai cũng có. Chị Chu nói là nhịp sống trong thành phố quá nhanh thôi.”

Anh tư kinh ngạc, bảo: “Ồ? Em cũng có à?”

Cậu ta đáp: “Có, bây giờ em đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn không bằng ở nhà. Ở nhà chỉ có người nhà em cằn nhằn em sống vô tâm thôi, chứ thật ra cuộc sống em rất thư thái, còn nghĩ tìm nhà ở một mình sẽ không còn ai cằn nhằn mỗi ngày, tốt biết bao. Kết quả tới khi vào thành phố rồi, còn là thành phố lớn, người cằn nhằn thì lại càng nhiều, thậm chí tới ăn cái gì cũng bị người ta quản thúc.”

Tiểu Mã giơ giơ đùi gà trong tay, nói: “Trước kia em cứ ăn từng miếng nhỏ, từng miếng nhỏ là vì không có mà ăn. Bây giờ mua được cũng phải ăn từng miếng nhỏ, là vì không nỡ bỏ.”

Anh tư tức giận nói: “Em có thể thực hiện rồi, cái này đã nói hết tám trăm sáu mươi lần rồi, anh nghe tới chán luôn, em còn chưa thấy chán hả?”

Tiểu Mã cười ha ha, nói: “Đâu phải, anh tư, em nhớ trước kia ở nhà anh đâu thích thế, sao bây giờ đến đây lại thích nói vậy?”

Tuy rằng trước kia cậu ta không giao tiếp nhiều với anh tư nhưng bởi vì có Triệu Văn Thao nên cũng được nghe không ít chuyện liên quan Triệu Văn Thao và các anh. Trong đó, anh bố là người ít nói nhất và cũng là người thật thà nhất, nhưng bây giờ cảm thấy hoàn toàn không có chuyện này.

Anh tư nói: “Ở nhà có gì mà nói, anh cũng lười nói, chị dâu em là một người có thể nói cả ngày, cần gì anh phải nói đâu. Nói tới cái này, anh cũng không biết thế nào nữa, không nói thì bức bối. Đặc biệt là đối với em, hễ nói là nói nhiều, còn đối với anh Diệp em thì không như vậy.”

Tiểu Mã cười ha ha, bảo: “Đó là do hai ta thân sao! Tuy anh Diệp và anh là thân thích, nhưng bây giờ là ông chủ rồi, sao có thể nói lung tung được. Đúng không, anh tư?”

Anh tư cân nhắc thử và hình như thật sự là vậy, cười mắng: "Thằng nhóc em thật đúng là thông minh ra rồi!”

Tiểu Mã nói: “Đúng vậy, em đã nói với anh rồi. Anh tư, ở thành phố lớn có thể giúp người ta thông minh ra, còn rất nhanh nữa kìa.”

Anh tư ranh mãnh nói: “Em đã thông minh vậy rồi, sao còn chưa tìm một người vợ đi? Em cũng trưởng thành rồi, nếu em không hết ăn lại nằm thì bây giờ có lẽ thằng nhóc em đã có con rồi.”

Tiểu Mã lập tức lắc đầu, bảo: “Em không tìm đâu! Bây giờ em thoải mái biết bao, một người ăn no cả nhà không đói bụng. Tìm vợ, sinh đứa bé, em bị bó buộc như bây giờ là tốt nhất rồi, tựa như gia súc làm việc vậy!”

Anh tư trừng to mắt, bảo: “Em không tìm vợ à, tính cả đời này không tìm vợ sao?”

Cậu ta đáp: “Không được đâu, sao có thể không tìm được, sau này tìm. Anh tư, anh thấy người trong thành phố không, có ai kết hôn sớm đâu, đều chừng ba mươi mới kết. Người ta muốn thoải mái, kết hôn sớm, có con sớm sẽ vất vả sớm!”

Anh tư nói: “Vậy sao sớm muộn gì mà không kết hôn sinh con? Có gì khác nhau sao?”

Tiểu Mã thỏa mãn bặp môi, chép miệng, nói: “Có chứ, có thể lười một ngày thì lười một ngày chứ. Đợi đến lúc em lười đủ rồi thì em sẽ tìm, khi đó em cũng đã có tiền, mua nhà ở đây, sinh đứa bé. Hoàn mỹ!”

Anh tư cười nhạo: "Em ba mươi tuổi mới tìm vợ, sao em ăn nói với cha mẹ em được? Bọn họ sẽ đồng ý sao?"

Bình Luận (0)
Comment