“Vệ Hồng, cậu tốt quá, tôi biết cậu là người tốt bụng mà.”
Trần Lan lau khô nước mắt, mắt sưng húp như quả óc chó, bật cười, ánh mắt sùng bái nhìn Tần Vệ Hồng.
Tần Vệ Hồng dĩ nhiên rất hài lòng, cô ta đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó sẽ trực tiếp tìm cậu của cô ta là Hác Kiến Quân để kiếm một công việc tạm thời ở nhà hàng quốc doanh, việc đó cũng không làm khó được ông ta.
“Vệ Hồng, trưa nay cậu ở nhà ăn cơm đi, trưa nay còn có thịt nữa, mẹ tôi nấu ăn cũng được lắm.”
“Thôi, tôi không ăn đâu, tôi còn phải về có việc, cậu ăn nhiều một chút, tôi đi đây.”
“Vệ Hồng, lần tới tôi làm xong việc sẽ đến tìm cậu.”
“Được thôi.”
Trần Lan đứng ở cổng sân, nhìn bóng dáng cao ráo của Tần Vệ Hồng rời đi.
Thở phào một hơi, cô cuối cùng cũng có hy vọng được ở lại thành phố rồi.
Cô đã bợ đỡ Tần Vệ Hồng lâu như vậy, mới đổi được một công việc tạm thời, nghĩ đến thôi đã thấy không đáng.
Nhưng nghĩ lại, công việc tạm thời ở nhà hàng quốc doanh cũng kiếm được kha khá, lần này hai chị dâu cô sẽ không dám cho cô ta xem sắc mặt nữa.
Trước tiên là một công việc tạm thời, những chuyện sau này sẽ chờ cô từ từ sắp xếp.
Gần đây cô cũng chú ý ăn diện cho mình, thường xuyên dùng kem dưỡng da mà lần trước cô đã moi được từ tay cô chị ngốc Tần Vệ Hồng để thoa mặt.
Mặc quần áo của Tần Vệ Hồng vào cũng không xấu, quan trọng nhất là vóc dáng cô không tồi, những chỗ cần có đều có.
…
Hải đảo.
Cuộc sống của Tạ Dực gần đây trôi qua rất tốt, ngày nào trên mặt anh cũng tươi cười hớn hở.
Hùng Xuyên gần đây đều một mình giữ phòng trống, sau khi huấn luyện xong thì nhìn người bạn thân cứ như một con công đang khoe mẽ chạy về nhà nịnh nọt vợ.
“Chậc, một mình tôi cũng tốt, đánh hai phần cơm một mình tôi ăn.”
“Hu hu hu hu, tôi cũng muốn có người đánh cơm cho tôi.”
Hùng Xuyên đi trên đường, nghĩ đến chuyện đau lòng, cúi đầu dùng tay cố sức đấm vào cây dừa.
Liên trưởng đi ngang qua nhìn thấy, chạy đến, vỗ vai anh.
“Cậu nhóc này không đi ăn cơm, ở đây làm gì thế? Cái cây này có trêu chọc gì cậu à.”
“Liên trưởng, tôi không sao, tôi chỉ là mắt không cẩn thận bị dính cát thôi.”
Hùng Xuyên vẫn chưa đủ ngốc để nói ra, anh còn thấy mình xấu hổ, nói xong lại dùng chân đá vào cây dừa.
“Đừng đá nữa, cậu mà đá nữa nhỡ nó rụng xuống đập vào đầu thì không hay đâu.”
Vừa dứt lời, một quả dừa nhỏ "cộp" một tiếng rơi xuống, vừa vặn đập trúng đầu Hùng Xuyên.
Hùng Xuyên lập tức mắt nổ đom đóm, đầu óng ẹo, trước mắt xuất hiện mấy ông liên trưởng cao lớn, người ngã xuống, miệng vẫn còn lẩm bẩm.
“Liên trưởng, anh đúng là một cái miệng quạ mà.”
“Hùng Xuyên, Hùng Xuyên, bảo cậu đừng có tay máy nữa mà.”
Liên trưởng thở dài, cam chịu vác người lên, bước nhanh về phía bệnh viện.
“Bác sĩ, bác sĩ Trì, mau đến xem đầu Hùng Xuyên xem sao.”
Lúc Hùng Xuyên tỉnh dậy lơ mơ, chớp chớp mấy cái mắt khô khốc, đỉnh đầu là một nơi xa lạ.
Trong không khí ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, anh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn thấy Tạ Dực đang ngồi bên cạnh.
“Cậu tỉnh rồi à, cậu nói xem cậu lớn như vậy rồi mà lại còn bị dừa đập trúng đầu.”
Tạ Dực đang chợp mắt một lát, mắt nheo thành một khe, liền thấy Hùng Xuyên tỉnh rồi.
Tạ Dực vừa nói, tay liền nhanh chóng rót một ly nước ấm đưa cho người này.
“Sừ ~ Đầu tôi vẫn còn hơi choáng váng.”
Hùng Xuyên ngồi dậy, dùng tay sờ sờ đầu, trên đỉnh đầu bị đập sưng một cục lớn.
Còn không thể sờ được, khẽ chạm vào đã đau, đau đến mức anh ta nhe răng trợn mắt.
“Cảm ơn cậu, huynh đệ.”
Nhận lấy nước ấm uống mấy ngụm lớn, dùng tay lau lau miệng.
Tạ Dực tối qua vừa ăn cơm tối với Lâm Tiểu Đồng xong, đang định c** q**n áo tắm rửa lên giường.
Thì bị liên trưởng gọi đến nói Hùng Xuyên bị dừa đập vào đầu phải vào bệnh viện, anh vội vàng chạy đến xem.
“Cậu nhóc này đúng là mạng lớn, chỉ bị chấn động não nhẹ thôi, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi vài ngày, liên trưởng đã xin cho cậu mấy ngày phép rồi.”
Hùng Xuyên ngửa đầu lên nhìn trần nhà vẻ chán nản, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trên giường lật người một cái như cá chép, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tạ Dực.
“Tạ Đại Dực, tôi nhớ lúc tôi ngất đi còn nghe thấy tên bác sĩ Trì, là bác sĩ Trì đến khám cho tôi sao?”
Tạ Dực nghe vậy, khóe miệng giật giật, anh còn tưởng là chuyện gì to tát lắm cơ.
Nhưng nghĩ đến ý đồ nhỏ của Hùng Xuyên, thì cũng là điều có thể thông cảm được.
Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện liên trưởng đã nói với anh trước đó, ánh mắt anh trở nên kỳ lạ, khẽ hắng giọng.
“Lúc mặt cậu ngã xuống đất, bác sĩ Trì vừa hay đi ngang qua.”
“Vậy bác sĩ Trì có lo lắng cho tôi lắm không?”