Thập Niên 70 Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện

Chương 446

“Ê, bà có biết bên đại viện Giếng Nước Ngọt kia có một nữ lưu manh không?”

“Thật hả? Nói mau nói mau, đừng giấu giếm nữa.”

“Nghe nói vẫn là công nhân ở nhà máy cán thép, một cô gái mới đến, người cao to khỏe mạnh, dùng lỗ mũi nhìn người, có chuyện hay không có chuyện đều đi chặn mấy chàng trai trẻ!”

“Ha da da! Con bé này bạo vậy sao, con gái nhà lành mà, da mặt đúng là hơi dày!”

“Thật đó, tôi còn nghe Kim Xảo Phượng kể con bé đó sống ở đại viện của họ, tên là Giả Trân Trân.”

“Ối dào, đại viện của họ đúng là náo nhiệt thật.”

“Đại viện của họ quả thực không tầm thường, cái con Giả Trân Trân to gan này còn có một bà mẹ, chưa nói ba câu với người khác đã nước mắt rưng rưng rồi.”

“Kim Xảo Phượng nói người mẹ này chẳng làm cái gì cả mà bắt con gái mình làm người hầu.”

“Loại người này thật sự có sao? Đúng là có đủ loại người trên đời.”

“Bà mẹ đó tên là gì ấy nhỉ, à đúng rồi, nhớ ra rồi.

Tên là Giả Vũ Hà, bà ta và con gái Giả Trân Trân đúng là đồ phá đám, ngày đầu tiên dọn đến đã trộm cái chậu rửa rau của Kim Xảo Phượng...”

“Gì cơ Giả Vũ Hà, Giả Trân Trân á? Họ sống ở đâu?”

Hai người đang túm tụm lại kể chuyện say sưa, không ngờ lại bị Hạ Thải Vân cắt ngang.

“Hạ Thải Vân, cô làm tôi hết hồn, cô về rồi à?”

Một người trong số đó vỗ ngực thở phào, mắt đánh giá Hạ Thải Vân với vẻ mặt tiều tụy.

“Làm gì thế? Tôi có nói xấu cô đâu.”

“Giả Vũ Hà mà cô vừa nói, với cả Trân Trân gì đó các cô có biết không? Sống ở đâu?”

“Tôi không biết nhưng cô thì biết đấy, sống ở đại viện Giếng Nước Ngọt ấy, ngay cạnh nhà mẹ đẻ của con dâu út nhà cô đó.”

Một người kỳ lạ liếc nhìn Hạ Thải Vân, chỗ đó không phải là đại viện nhà mẹ đẻ con dâu Triệu Vân Vân của cô ta sao, bản thân cô ta đâu phải chưa từng đến đó.

“Cái gì?”

Giọng Hạ Thải Vân không kìm được mà vút cao, cô ấy không ngờ con tiện nhân đó lại ở đó.

Cô ấy nghĩ mãi Phó Văn Lỗi sẽ giấu người ở đâu, không ngờ lại là cái đại viện nhà lão Triệu, đúng là “đèn nhà ai nấy rạng” mà.

“Cô muốn tin hay không thì tùy, cái người gì đâu không...”

“Kệ cô ta đi, bà nói tiếp đi.”

“Ấy, tôi nói đến đâu rồi nhỉ, bị ngắt ngang cái lại quên mất rồi.”

“Cái trí nhớ của bà, nói đến cái chậu nhà Xảo Phượng!”

“Đúng đúng đúng, cái chậu, hai mẹ con nhà đó vừa đến đã trộm mất cái chậu dùng bẩn thỉu lắm bị Xảo Phượng phát hiện...”

Hai người vừa đi vừa nói, chỉ để lại một mình Hạ Thải Vân đứng ở cửa nhà vệ sinh hoài nghi nhân sinh.

“Được được được, bà đây xem thử con hồ ly tinh đó trông như thế nào!”

Hạ Thải Vân vội vã chạy đến bên đại viện, chuẩn bị tự tay xé nát hai mẹ con nhà họ Giả, trong túi quần còn nhét chiếc khăn tay.

Đi ngang qua góc tường một nhà kia có trồng cây kinh điều, cô ấy dứt khoát giật một cành cầm trên tay, tiện tay vung thử một cái, rất chắc chắn.

Nhà họ Giả, nguy rồi.

Bên đại viện, đúng lúc giữa trưa là giờ cơm.

Từng nhà từng nhà đều mở cửa, cả gia đình đang ăn cơm trong nhà chính.

Lâm Tiểu Đồng nhớ lại lá thư lần trước Tạ Dực gửi về có nói: “Cha mẹ, đợi tháng này con lĩnh lương chúng ta đi chụp ảnh nhé, gửi một ít cho con, để con đỡ nhớ nhà.”

Cao Tú Lan nghe không lọt tai, “Thằng nhóc này đúng là chẳng biết tính toán chi tiêu gì cả, chụp ảnh tốn không ít tiền, nó đúng là biết nghĩ thật.”

Thời này đi tiệm chụp ảnh chụp hình là một việc hiếm hoi, và đúng là một khoản chi tiêu xa xỉ.

Đến tiệm chụp ảnh chụp một tấm ảnh đen trắng cỡ 1 inch năm hào, ảnh màu tô tay bảy hào, còn phải đợi mới lấy được ảnh.

Nhưng một hộp diêm và một cân cải thảo dự trữ mùa đông chỉ có hai phân.

Không còn cách nào khác, đúng là đắt thật, nhiều người có tiền đó thà mua mấy lạng thịt ăn còn hơn, thường thì đa số là mấy cặp trẻ kết hôn thì cắn răng đi chụp một tấm.

Cao Tú Lan năm đó vốn cũng không nghĩ đến việc chụp ảnh cùng Tạ Đại Cước, nghĩ rằng đăng ký kết hôn xong là được rồi, Tạ Đại Cước cứng rắn kéo cô ấy đi chụp một tấm ảnh đôi đen trắng.

Cô ấy rảnh rỗi không có việc gì làm còn lấy ra xem mấy lần, cô Cao Tú Lan này hồi trẻ cũng là một đóa hoa.

“Mẹ ơi, đi đi mẹ, Tạ Dực đã gửi tiền trợ cấp về rồi, chúng ta không cần tốn tiền.”

Lâm Tiểu Đồng biết làm thế nào để Cao Tú Lan đồng ý.

“Vậy cũng được, đợi lúc nào con nghỉ phép chúng ta đi, chụp nhiều tấm một chút, đợi về già còn có thể lúc rảnh rỗi mang ra xem.”

Quả nhiên Cao Tú Lan lập tức hứng thú bừng bừng đồng ý, chụp ảnh ư, ai mà chẳng thích.

Bình Luận (0)
Comment