Chủ sạp là một thanh niên đen nhẻm tuổi không lớn, thấy người đến thì đút tay vào túi ngồi xổm, nói xong còn ra vẻ tiếc nuối.
Cao Tú Lan nghe vậy giọng nói cao lên một tông, ngữ khí đầy vẻ khó tin.
“Bao nhiêu? Năm mươi đồng á!
Tôi đâu phải là đồ ngốc, ông thật sự coi tôi là heo để mặc sức chém à!
Cái đĩa con con mà đòi giá cao thế, đi xem hàng khác thôi.”
Lâm Tiếu Đồng ngồi xuống cầm lên tay, cẩn thận nhìn.
Cái đĩa xám xịt, lòng đĩa vẽ uyên ương vờn nước, đường kính khoảng 20 phân, trông như một cái đĩa đựng món nhỏ.
Cầm trên tay còn có chút trọng lượng, men lam vẽ trên đĩa này trông như thật.
Bởi vì cô chú ý quan sát một chút, trên cái đĩa này có những vết mài mòn, hơn nữa là không theo quy luật.
Nếu đúng là đồ sứ cổ, truyền qua bao đời nhất định sẽ có dấu vết sử dụng, khác với đồ sứ mới làm giả cổ.
Hơn nữa, đồ sứ cổ trong môi trường bảo quản khác nhau cũng sẽ tạo ra những “lớp vỏ ngụy trang” không giống nhau trên bề mặt.
Cô trước đây từng đến nhà thầy Thẩm, thấy không ít đĩa sứ men lam vẽ hoa.
Nhưng chỉ với kiến thức nông cạn của cô, vẫn chưa đủ để phân biệt chính xác thật giả.
Chồng của thầy Thẩm, ông Chương, lại có nghiên cứu khá sâu về mặt này, cô định mua xong rồi mang qua nhờ thầy thẩm định giúp.
“Ấy ấy ấy, đừng đi mà, bà chị, em gái, chúng ta bàn bạc lại mà, bà chị nói xem bao nhiêu là hợp lý?”
“Tôi thấy cái đĩa này chỉ đáng năm hào! Nhìn thế này mới toanh, vừa nhìn đã biết là hàng giả.
Mua về đựng tép tỏi tôi còn chê nhỏ, thôi thôi không mua nữa, con gái đi, chúng ta sang sạp khác xem.”
Nói xong liền kéo người ra vẻ muốn đi.
Vẻ dứt khoát như vậy, thanh niên đen nhẻm cũng không cười nổi nữa, vội vàng cản lại.
“Bà chị trả giá ghê quá đấy, tôi thu mua từ dưới quê lên cũng đã tốn năm đồng rồi.
Năm hào bán cho bà chị, chẳng phải tôi lỗ nặng à?”
Chủ mua đồ cổ có tiền đâu dễ tìm, hắn nhìn hai người này trông sang chảnh, liền mở miệng rao giá cao.
Nhỡ đâu có kẻ lắm tiền, mồm mép kém không biết trả giá mà lại ưng ý thì sao?
Chẳng phải hắn sẽ kiếm lời lớn sao.
Nhưng hắn cũng không nói dối, cái đĩa này hắn đúng là bỏ tiền ra mua về, đương nhiên chỉ tốn của hắn hai đồng.
Cao Tú Lan liếc hắn một cái, rõ ràng không tin.
“Cái thứ này mà cũng năm đồng, ông có phải gặp phải kẻ lừa đảo rồi không?”
“Cũng không phải tính như vậy, đến đây mua đồ chẳng phải là xem duyên mắt sao?
Tục ngữ có câu, ngàn vàng khó mua được thứ ưng ý, con gái bà chị đã ưng, vậy là có duyên với cái đĩa này rồi.
Bà chị nói có phải không?”
Cao Tú Lan hôm nay kiếm được tiền, phẩy tay một cái: “Sáu đồng thì tôi lấy.”
“Mười đồng.”
“Sáu đồng.”
“Chín đồng được không?”
“Sáu đồng.”
“Được được được, bà chị đúng là không nhượng bộ một xu nào cả.”
Cao Tú Lan móc tiền từ túi quần ra đưa cho thanh niên đen nhẻm, nhận lấy cái đĩa.
Trong túi của bà ấy còn đựng không ít chai lọ, để dành về rửa sạch muối dưa.
“Tiếu Đồng, đi thôi con?”
“Mẹ ơi, con đây, mẹ xem này, bảo bối con săn được.”
Cô vừa nãy lại để mắt đến sạp nhỏ bán đồ gỗ đối diện, nhìn chằm chằm vào một món đồ phủ đầy bùn đất rất lâu.
Sao lại là giả được
Ở cái chợ này cũng có nhiều người tỉnh Cán bán đồ gỗ chạm khắc cửa sổ, những món đồ tinh xảo như tấm ván nhỏ.
Tấm ván nhỏ dùng để chỉ những tấm gỗ chạm khắc trên cửa sổ hoặc giường, trên đó chạm khắc các nhân vật tuồng, hoa chim, sơn thủy...
Nói chung, giá thị trường mỗi tấm ván nhỏ cũng dưới hai mươi đồng.
Lâm Tiếu Đồng để ý đến hai chiếc cửa chớp ngăn, chạm khắc hai mặt.
Bên trong tấm tràng hoàn bị bọc đầy đất và vỏ trấu, cầm trên tay mơ hồ có thể nhìn thấy những ngón tay nhỏ nhắn của nhân vật bên trong.
Nhẹ nhàng dùng tay lau đi lớp bụi bẩn trên bề mặt, hành lang chạm khắc gỗ còn không to bằng que diêm, xem ra toàn bộ tấm gỗ chạm khắc này đều còn nguyên vẹn.
17. Trực giác mách bảo cô đây là món đồ tốt, thế là cô mở miệng hỏi:
“Chú ơi, sao tấm ván cửa sổ này lại nhiều bùn đất thế ạ?”
Xách lên rung rung, không lâu sau trên ngón tay dính đầy một lớp cát bụi.
Chủ sạp ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, bên dưới trải tấm vải bao ure đã tháo ra, trên đó bày đủ loại đồ gỗ chạm khắc.
“Hừ, hồi xưa quê nhà bị lụt lớn, cái thứ này để dưới gầm giường, bị nước cuốn thành ra thế này.
Con gái cô ưng cái này à? Ba mươi đồng cô cầm đi?”
Giờ mặt trời lên cao, trời còn hơi nóng, hắn lau mồ hôi, cười đến lộ cả lợi.
Thực ra món đồ này cũng là hắn mua lại từ người khác, nếu là trước đây thì đều bị “phá Tứ Cũ”.