Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 103

 

Người phụ nữ lo lắng đám người ở đây phát hiện Chiêu Đệ không phải trẻ mồ côi, vội trấn an: "Sắp thôi, sắp thôi mà!”

Cánh cổng lớn trên núi từ từ khép lại. Chiêu Đệ đứng đó đợi rất lâu, nhưng mẹ cô bé thậm chí không một lần ngoái đầu nhìn lại.

Ban đầu, những người ở đây đối xử với bọn trẻ khá tốt, mỗi ngày đều được ăn trứng gà.

Nhưng một tháng sau, mọi chuyện thay đổi. Bọn trẻ phải làm việc hàng ngày, nếu không hoàn thành sẽ bị đánh đòn.

Chiêu Đệ không giống những đứa trẻ khác, ngày nào cô bé cũng chờ đợi mẹ đến đón mình.

Ngày qua ngày, năm lại nối năm. Đến năm cô bé mười hai tuổi, những người ở đó báo rằng mẹ cô đến đón.

Cô bé vui sướng tột độ. Ngày hôm đó bữa ăn cũng rất ngon, có cả món trứng hấp mà cô bé thích nhất. Ở nhà món này chỉ dành cho em trai. Mỗi lần rửa bát, cô bé đều liếm sạch cái bát của em mình.

Những đứa trẻ khác trong viện đều ghen tị với cô bé, vì cô bé có mẹ đến đón.

Cô bé lần lượt chào tạm biệt từng người, háo hức chờ mẹ đến. Nhưng sau đó cô bé lại bị dẫn vào một căn phòng nhỏ, rồi bị người ta lấy đi trái tim.

“Thực ra, bị lấy đi trái tim cũng không tệ.” Cô bé lặng lẽ nói. “Ít nhất sẽ không còn đau nữa.”

“Con là… Chiêu Đệ?” Bà lão nhìn cô bé, đầy hối hận.

“Vậy nên, thực sự mẹ chưa từng nghĩ đến việc đón con, đúng không?” Cô bé thì thầm hỏi.

Người phụ nữ năm xưa nhận tiền mang về nhà. Số tiền đó không ít, cuộc sống dần trở nên sung túc, thậm chí còn xây được ngôi nhà lợp ngói xanh. Nhưng bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng, trên núi vẫn còn một đứa con gái mà bà ta đã bỏ rơi.

Bà lão rưng rưng nước mắt nói:
“Mẹ có lên tìm con thật mà. Khi mẹ lên, họ bảo rằng con đã được người khác nhận nuôi.”


Cô bé quay đầu nhìn Tô Tiểu Lạc, hỏi: "Bà ấy thực sự đã từng đến tìm em sao?”

Tô Tiểu Lạc nhìn bà lão nằm trên giường, lặng lẽ gật đầu.

Gương mặt cô bé bỗng rạng rỡ: "Mẹ thực sự đã đến tìm con sao?”

Bà lão liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng là mẹ đã từng đi tìm con.”

Tô Tiểu Lạc tiếp lời: "Lúc em mười tám tuổi, bà ta đã lên núi. Nhưng khi đó là vì em trai em sắp lấy vợ. Bà ta muốn đón em về để đổi chút tiền thách cưới.”

Nụ cười trên mặt cô bé lập tức đông cứng.

Phó Nhiễm phẫn nộ hỏi: "Đứa trẻ đó chẳng lẽ không phải con gái bà, không phải do bà mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời? Bà cũng là phụ nữ, sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như thế?”

Bà lão cố bào chữa: "Đó là con ruột tôi, tôi vì sinh nó mà phải chịu bao khổ sở. Nhưng chỉ vì nó là con gái mà mẹ chồng tôi không cho tôi được ở cữ đàng hoàng, từ đó tôi mắc bệnh đau lưng mãn tính.”

Phó Nhiễm không còn lời nào để nói, chỉ trầm giọng chất vấn: "Những lỗi lầm của mẹ chồng bà, bà lại đổ lên đầu con gái mình sao? Như thế là công bằng à? Bà nên trách mình chọn nhầm người đàn ông, trách mẹ chồng bà trọng nam khinh nữ, chứ sao lại trách cô bé chỉ vì cô bé là con gái?”

“Ở đây nhà nào chẳng thế, đâu phải chỉ mình nhà tôi. Con trai phải nuôi bố mẹ già, còn phải nối dõi tông đường. Con gái lấy chồng rồi là người nhà khác.” Bà lão vẫn cố chấp nói.

“Thế con trai bà chính là người sẽ nuôi bà lúc tuổi già sao?” Phó Nhiễm nhìn căn nhà đơn sơ chẳng thể chắn nổi mưa gió. “Sợ là bà không qua nổi mùa đông này.”

“Con trai tôi sẽ nối dõi tông đường.” Bà lão có chút đuối lý nhưng vẫn kiên định nói.

“Yên tâm đi, nếu như theo quan niệm của các người rằng chỉ con trai mới tính là đời sau, thì đời này nhà bà đã tuyệt tự rồi!” Tô Tiểu Lạc bình thản nói.

“Cô nói bậy! Cô nói bậy!” Bà lão yếu ớt bỗng ánh mắt trở nên hung dữ, kích động muốn ngồi dậy.

“Chẳng lẽ bà không nhận ra rằng nhà bà chỉ hưng thịnh được hai năm?” Tô Tiểu Lạc hỏi.

Bà lão sững lại. Đúng vậy, hai năm đó gia đình bà ta rất phát đạt, làm gì cũng thuận lợi, tiền bạc dễ kiếm. Nhưng mấy năm nay mọi thứ ngày càng sa sút.

“Bởi vì con gái bà chính là phúc báo của nhà bà. Sau khi cô bé mất, phúc báo đó cũng mất theo.” Tô Tiểu Lạc nói. “Con trai bị bà chiều nên sinh lười biếng, nghiện cờ bạc. Con dâu bà oán hận bà trọng nam khinh nữ, chỉ mong bà chết sớm. Cháu gái bà chẳng thân thiết với bà. Cả đời này, rốt cuộc bà sống vì điều gì?”

Bà lão nằm bệt xuống giường, không còn sức lực.

Cả đời này, bà ta đã sống vì điều gì?

"Chiêu Đệ sinh ra trong gia đình như vậy là bất hạnh của em, kiếp sau đầu thai nhớ tinh mắt hơn nhé." Tô Tiểu Lạc thản nhiên nói.

"Em không muốn có kiếp sau." Chiêu Đệ khẽ nói, "Nếu có kiếp sau, em muốn làm cây. Mọc ở đâu sẽ ở yên đó mãi mãi."

"Chị đưa em đi." Tô Tiểu Lạc chắp hai tay lại.

Chiêu Đệ lần nữa nhìn bà lão, người mẹ ruột mà cô bé từng mong nhớ bấy lâu, nói không oán trách là giả. Cô bé có bố có mẹ, nhưng chẳng khác nào trẻ mồ côi.

Đến với nhân gian một chuyến, nhưng chưa từng nhận được sự yêu thương của bất kỳ ai.
Kiếp sau, cô bé không muốn đến nữa.

"Đưa mẹ đi cùng với!" Bà lão đưa tay về phía Chiêu Đệ, nhưng cô bé quay lưng bước đi, không còn chút lưu luyến. Cho đến khi bóng dáng Chiêu Đệ tan biến trong không khí, tay bà lão vẫn cứ chới với trong hư không.

Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nói: "Chị Phó Nhiễm, chúng ta đi thôi!"

Phó Nhiễm không khỏi nhìn bà lão thêm một lần, rõ ràng trong nhà có nhà ngói, vậy mà bà ta lại bị đuổi ra căn nhà đất đổ nát này, sống cuộc sống không bằng chết.

Giống như Tiểu Lạc đã hỏi, bà ta còn mong cầu gì nữa?

"Đừng đi, chẳng lẽ nhà họ Trần chúng tôi tuyệt hậu thật sao?" Bà lão ở phía sau kêu gào.

"Nghĩ kỹ lại xem họ của bà là gì, bà có họ Trần sao?" Tô Tiểu Lạc lạnh lùng liếc nhìn bà ta, người đáng thương ắt hẳn có chỗ đáng trách.

Rời khỏi căn nhà đất tối tăm, bên ngoài trời quang mây tạnh, Phó Nhiễm hít một hơi không khí trong lành, đầu óc mới tỉnh táo hơn đôi chút.

Tâm trạng cô ấy rất phức tạp, cũng rất nặng nề.

"Chị Phó Nhiễm, ác giả ác báo thôi." Tô Tiểu Lạc nhìn thấu tâm sự của cô ấy, bèn an ủi.

"Cũng đúng." Phó Nhiễm nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bà lão, chẳng phải đang bị con dâu dạy dỗ đó sao?

Tô Tiểu Lạc và Phó Nhiễm quay trở lại đường cũ, Ôn Dữ đã dẫn người tới. Nơi này hẻo lánh, từ trước đến nay vẫn luôn che giấu kín kẽ.

Bất ngờ bị bao vây, không ít người không kịp chạy trốn, bị khống chế tại chỗ.

"Cẩn thận, chúng có súng." Trước mắt Tô Tiểu Lạc hiện lên vô số vong hồn, đều đang nói cho cô biết thông tin về nơi này, "Mọi người đi theo tôi."

Tô Tiểu Lạc dẫn đường phía trước, họ đến văn phòng viện trưởng. Đẩy tủ sách ra, có một cánh cửa bí mật.

Đi vào cửa bí mật, qua một đường hầm dài hun hút đến nơi sâu nhất trong lòng đất. Dưới lòng đất có không ít thiết bị y tế, còn có một số đứa trẻ bị gây mê nằm trên đó, chưa kịp phẫu thuật.

Đi về phía trước, đột nhiên một người phụ nữ nhảy ra, khiến mọi người giật mình.

Người phụ nữ này điên điên khùng khùng, cười khanh khách về phía họ: "Một, hai, ba... hihi..."

"Đưa bà ta đi, những người còn lại đi theo tôi." Tô Tiểu Lạc tiếp tục đi về phía trước, trong một căn phòng tối, tìm thấy Cung Bổn đã tự sát bằng súng.

Cung Bổn là một ông lão đầu trọc, râu tóc bạc phơ. Giờ đây, khuôn mặt đã không còn rõ ràng.

Phó Vân Hải và Ôn Dữ thu súng lại, tức giận nói: "Thật là tiện nghi cho lão ta."

Tô Tiểu Lạc búng tay một cái, kéo linh hồn Cung Bổn đang bay lên không trung trở lại, cười lạnh nói: "Muốn đi? Không dễ dàng như vậy đâu!"


Bình Luận (0)
Comment