Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 104

 

Tô Tiểu Lạc cười lạnh: "Tưởng chết rồi là xong chuyện sao?"

Cung Bổn rõ ràng không ngờ tới, linh hồn của mình lại bị một cô gái nhỏ bắt giữ. Nhưng hắn hiển nhiên không sợ, cười khẩy: "Tôi đã sống đủ rồi, cũng tích lũy được không ít dữ liệu cho đất nước của tôi."

"Ông vốn là bác sĩ, lẽ ra phải cứu người chữa bệnh. Vậy mà vì tư lợi lại làm ra chuyện người thần căm phẫn." Tô Tiểu Lạc khẽ hừ một tiếng, búng tay một cái.

Một đóa sen vàng hiện lên giữa không trung, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Ánh sáng vàng này khiến Cung Bổn có một sức hút khó hiểu, hắn cảm nhận được sức mạnh từ bốn phương tám hướng ập đến, không khỏi kinh hãi: "Cô đã làm gì?"

Tô Tiểu Lạc cười toét miệng lộ ra chiếc răng nanh thỏ đáng yêu :"Ông đoán xem!"

Mọi người trong phòng không hiểu sao bỗng cảm thấy xung quanh lạnh toát.

"Hắt xì!"

"Lạnh quá!"

"Có phải ai đó mở tủ lạnh ra không?"

Lúc này có rất nhiều oán linh xông vào, chúng há miệng lao về phía Cung Bổn. Sự xé rách linh hồn còn đau đớn hơn rơi xuống mười tám tầng Địa Ngục. Mà lại còn là bất tử bất diệt. Sau khi bị xé nát, ánh sáng của đoá sen sẽ hợp nhất hắn lại, và cứ tiếp tục như thế.

"Cô độc ác!" Cung Bổn đau đớn hét lên, còn chưa kịp nói hết câu đã bị xé thành từng mảnh.

Hắn đau đớn vô cùng, vặn vẹo thân hình nói qua kẽ răng: "Tôi không hối hận, tôi không hối hận!"

Sen vàng có công hiệu thanh tẩy linh hồn, những oán linh ở đây đều từng bị hành hạ tàn nhẫn. Cung Bổn là một mắt xích thanh tẩy oan hồn, dù sao gỡ chuông cũng cần đến người buộc chuông.

Tô Tiểu Lạc cười lạnh: "Vậy thì ông cứ từ từ hưởng thụ đi!"

Ôn Dữ xem qua một số tài liệu chưa bị tiêu hủy, đều là những thứ không quan trọng.

Anh ta siết chặt nắm đấm đập mạnh vào tường: "Khốn kiếp!"

Phó Vân Hải nhíu mày: "Chúng nghiên cứu ở đây lâu như vậy, không thể dễ dàng thiêu hủy hết tài liệu như thế được."


"Đúng vậy! Chúng nhất định giấu ở nơi nào đó, lệnh cho mọi người phải lục soát từng ngóc ngách! Cho dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra những tài liệu đó!" Ôn Dữ nghiêm mặt nói.

Những tài liệu này một khi bị truyền về nước, người dân sẽ phải đối mặt với mối nguy hại lớn hơn.

Cung Bổn cười lớn: "Người của tôi đã sớm đưa tin tức ra ngoài rồi! Các người muốn tìm cũng không tìm được đâu!"

"Thật sao?" Tô Tiểu Lạc giơ một ngón tay chỉ vào góc phòng: "Đúng vậy, thật sự phải đào ba thước đất."

Cung Bổn hoàn toàn tuyệt vọng, hắn gào lên: "Không được, không được!"

Ôn Dữ và Phó Vân Hải đi tới, dùng chân dẫm thử, quả nhiên khác với những chỗ khác! Họ trao đổi ánh mắt, nhanh chóng mở nắp ra.

"Sói!"

Con sói từ trong ngọc cổ bay ra, thổi một hơi vào hang đất.

Thời gian như ngừng lại.

Người trốn bên trong đang định mổ bụng tự sát.

"Muốn chết? Không dễ dàng như vậy đâu!" Tô Tiểu Lạc cười lạnh, "Phải để cho thế nhân biết được tội ác tày trời của các người."

Ôn Dữ tiến lên lôi người đó ra, Phó Vân Hải tìm thấy những tài liệu bị xé vụn trên mặt đất.
Những tài liệu này muốn khôi phục tuy khó khăn, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị tiêu hủy hoàn toàn.

"Không!" Cung Bổn gào thét điên cuồng.

"Hắn là con trai ông đúng không?" Tô Tiểu Lạc cười hỏi, "Tuyệt vọng lắm phải không?"

"Bị bắt thì đã sao, các người ngoài tra tấn ra, còn có thể làm gì? Lũ Trung Quốc các người nên cảm ơn vì đã cống hiến cho chúng ta." Cung Bổn kêu gào.

"Tiểu Cửu, ta có thể ăn hắn luôn được không?" Con sói thèm thuồng, loại hồn phách hung ác này càng bổ dưỡng, có thể giảm bớt mười mấy năm tu luyện của nó!

"Một tháng không được ăn đùi gà!" Tô Tiểu Lạc mặc cả, con sói đi theo cô chưa được bao lâu, cô đã phải ăn ít đùi gà đi nhiều rồi.

"..." Vẻ mặt con sói u oán.

"Đợi đám oán linh này trút giận xong, ngươi có thể ra tay." Tô Tiểu Lạc vui mừng, thái độ với Cung Bổn cũng hòa hoãn hơn một chút, "Ông đổi cho tôi một tháng đùi gà, coi như cũng có chút giá trị."

Cung Bổn hoảng sợ, hắn hỏi: "Cho dù tôi có xuống Địa Ngục, các người cũng không thể tùy ý xử trí chứ?"

Con sói chảy nước miếng nói: "Trời đất đều có pháp tắc, những người chết oan, sống già chết trẻ đều nằm trong pháp tắc. Ngươi tự sát lại tội nghiệt sâu nặng, tự nhiên là mặc cho chúng ta xử trí. Chẳng lẽ ngươi còn mơ tưởng đến chuyện tốt đẹp như luân hồi chuyển thế sao?"

Cung Bổn nhìn chằm chằm con sói, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Oán linh sau khi trút hết oán khí, dưới sự dẫn dắt của đóa sen vàng, biến mất trong không khí.

Càng ngày càng ít oán linh, Cung Bổn cũng sắp đến lúc hồn phi phách tán.

"Chị Bố Y đâu rồi?" Không tìm thấy bóng dáng A Bố Y đâu cả, Phó Nhiễm không khỏi sốt ruột.

"Có người nói nhìn thấy A Bố Y bị thương chạy lên núi." Phó Vân Hải trầm giọng nói: "Những thứ này đều là bí mật quốc gia, Ôn Dữ cậu mang chúng về đi, tôi lên núi tìm người."

"Được." Ôn Dữ cũng biết tình hình nghiêm trọng, không từ chối.

Lúc này trời đã sắp tối, mười người còn lại cùng nhau lên núi tìm A Bố Y.

Tô Tiểu Lạc chỉ về một hướng: "Anh Vân Hải, anh đi tìm bên này, em với chị Phó Nhiễm đi hướng khác."

"Được!" Phó Vân Hải không suy nghĩ nhiều, dặn dò: "Hai người cẩn thận một chút, đến lúc đó tập trung ở đây."

Phó Vân Hải đi theo hướng Tô Tiểu Lạc chỉ, Phó Nhiễm hỏi: "Tiểu Cửu, vậy chúng ta đi đâu?"

Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười: "Chị Phó Nhiễm, em đã chỉ hướng đó rồi, chúng ta còn cần đi đâu nữa?"

Phó Nhiễm vỗ trán: "Đúng là chị hồ đồ rồi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc chị choáng váng hết cả."

"Vậy thì ngồi đây nghỉ một lát." Tô Tiểu Lạc ngồi xếp bằng xuống.

*****

Phó Vân Hải lên núi, đi theo hướng Tô Tiểu Lạc chỉ. Trời càng lúc càng tối, anh phải bật đèn pin mới có thể tiếp tục đi.

Nghe nói A Bố Y bị thương, cũng không biết tình hình bây giờ thế nào.

"Vân Hải!"

Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía trước.

Phó Vân Hải men theo giọng nói đi về phía trước, trái tim anh theo giọng nói đó cũng sắp nhảy ra ngoài.

A Bố Y, em nhất định phải kiên trì!

"Vân Hải, trời tối rồi phải nhanh chóng tìm một hang động để trốn. Nếu không trên núi lỡ có chó sói, anh sẽ gặp nguy hiểm, biết không?"

"Tìm hang động kiểu gì?"

"Chính là hang động có cửa nhỏ một chút, xung quanh có vật che chắn, tốt nhất là gần nguồn nước, có thể duy trì thể lực."

Phó Vân Hải dựa theo giọng nói trong đầu, nhanh chóng tìm được một nơi ẩn náu thích hợp nhất.

Anh nhìn thấy một vết máu bên cạnh, không do dự mà chui tọt vào trong.

Bên trong rộng rãi hơn một chút. Ánh đèn pin chiếu vào, nhưng không thấy bóng người. Anh đang định quay người rời đi thì nghe thấy một tiếng rên rỉ yếu ớt.

Anh bước tới, giày giẫm lên cành cây khô phát ra tiếng kêu răng rắc. Hóa ra bên trái hang động còn có một lối đi, trên mặt đất có một bóng đen nằm đó.

Anh chiếu đèn pin qua, A Bố Y nằm trên mặt đất, đã hôn mê bất tỉnh.

Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi tên cô: "A Bố Y, em tỉnh lại đi."

A Bố Y mở hé mí mắt, hơi thở yếu ớt nói: "Vân Hải, anh đến rồi..."

Bình Luận (0)
Comment