Về đến nhà đã sáu giờ, Tô Vãn nghe thấy tiếng xe liền đến bên cửa sổ, thấy Tô Tiểu Lạc từ trên xe Phó Thiếu Đình bước xuống.
Cái con Tô Tiểu Lạc này! Tại sao ngày nào cũng bám lấy anh Thiếu Đình?
Cô ta khoác áo khoác xuống lầu, chặn Tô Tiểu Lạc ở cửa: "Tại sao anh Thiếu Đình lại đưa cô về?"
Tô Tiểu Lạc hờ hững nói: "Liên quan gì đến cô?"
"Sao lại không liên quan đến tôi?" Tô Vãn sốt ruột nói: "Bác Trịnh rất thích tôi, cô hiểu điều này có nghĩa là gì không?"
"Liên quan gì đến tôi!" Tô Tiểu Lạc rất mệt, lười để ý đến cô ta.
Tô Vãn chặn đường cô: "Bác Trịnh rất thích tôi, cô cũng biết đấy, nhà họ Tô và nhà họ Phó có hôn ước từ bé. Nếu không có gì thay đổi, anh Thiếu Đình sẽ là vị hôn phu của tôi."
"Cô cũng nói là nhà họ Tô và nhà họ Phó có hôn ước, cô đâu phải người nhà họ Tô, nhỡ đâu cháu gái ruột của nhà họ Tô trở về, còn là của cô sao?" Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười.
"Cháu gái ruột nhà họ Tô sẽ không trở về đâu!" Tô Vãn nhất thời lỡ lời.
"Sao cô biết?" Tô Tiểu Lạc nhíu mày.
"Cô ấy, cô ấy mười mấy năm nay không xuất hiện, sao có thể đột nhiên trở về?" Tô Vãn hối hận, vội vàng giải thích.
"Tránh ra!" Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nói. "Đừng để tôi nói lần thứ hai."
Tô Vãn sợ hãi miễn cưỡng tránh đường, ở phía sau lại nói thêm một câu: "Bác Trịnh rất thích tôi, không thích cô, cô đừng mơ tưởng hão huyền nữa."
"Bác Trịnh thích cô thì cô đi mà sống với bác Trịnh." Tô Tiểu Lạc không thèm để ý, "Người không thích tôi nhiều lắm, bà ta thì tính là gì?"
Tô Tiểu Lạc đi lên lầu, nhìn thấy Trình Nhã đứng ở cửa. Cô nhếch mép cười tự giễu, bước vào phòng đóng cửa lại.
Trình Nhã bước xuống lầu, sắc mặt không được tốt, đặc biệt là khi nghe Tô Vãn nói "sẽ không trở về", trong lòng như bị dao đâm vậy.
Tô Vãn nhìn thấy Trình Nhã cũng giật mình. Bà ấy ra từ lúc nào, nghe được bao nhiêu rồi?
Tô Vãn lặng lẽ đi theo Trình Nhã vào bếp, cẩn thận nhận lỗi: "Mẹ, vừa rồi, vừa rồi con là tức giận quá. Mẹ đừng giận, con không cố ý."
"Không sao, bây giờ còn sớm, con lên ngủ thêm đi." Trình Nhã nói.
Tô Vãn còn muốn nói gì đó nhưng cô ta rất biết nhìn sắc mặt, biết rằng bây giờ có nói gì cũng vô ích. Cô ta quay người rời đi, định bụng đợi khi nào tâm trạng Trình Nhã tốt hơn rồi sẽ dỗ dành.
Trình Nhã ngồi trên ghế sofa, tay mân mê chiếc khóa trường mệnh của Niếp Niếp , lặng lẽ đỏ hoe mắt.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Con gái của bà ấy rốt cuộc đang ở đâu?
Chẳng lẽ thật sự không thể trở về sao?
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, bà ấy lau nước mắt, cất chiếc khóa trường mệnh vào túi.
"Không phải mẹ bảo con lên ngủ thêm sao, sao lại xuống đây nữa rồi?" Trình Nhã quay đầu lại, phát hiện là Tô Tiểu Lạc, không khỏi lúng túng nói: "Là con à!"
Tô Tiểu Lạc xuống rót nước, không ngờ lại thấy Trình Nhã đang ngồi khóc ở đây. Cô rót nước xong, đang định lên lầu thì thấy Trình Nhã lại ngồi ngẩn người ra đó.
Cô đi tới ngập ngừng nói: "Con gái ruột của bác... vẫn còn sống."
Trình Nhã mừng rỡ: "Thật sao? Ta còn có cơ hội gặp lại con bé không?"
"Cô ấy sống rất tốt, tuy có người ghét bỏ cô ấy nhưng cũng có người yêu thương cô ấy." Tô Tiểu Lạc nhàn nhạt nói. Chỉ là bác không thích cô ấy, càng thích đứa con gái hiện tại hơn. Cho dù nhận nhau thì sao, có thể thay đổi được gì?
Cô rũ mắt xuống: "Duyên phận là thứ không thể cưỡng cầu."
Tô Tiểu Lạc đi rồi, Trình Nhã ôm lấy khóa trường mệnh khóc rất lâu.
*****
Tô Tiểu Lạc tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa. Cô rửa mặt xong, xuống lầu thì mọi người đã chuẩn bị ăn cơm.
"Nhóc con, mẹ cháu đã chuẩn bị đùi gà cho cháu đấy." Tô Chính Quốc cười nói.
Tô Vãn và Tô Tiểu Lạc đều ngẩn người, Trình Nhã lúng túng bưng thức ăn ra.
Tô Vãn giả vờ như không để tâm hỏi: "Sao hôm nay nhà mình ăn uống thịnh soạn thế ạ?"
Tô Chính Quốc cười: "Mẹ cháu nói Tiểu Lạc đến nhà mình lâu như vậy mà lại gầy đi, nên đã nhờ người mua một con gà. Cố ý đợi Tiểu Lạc về, hầm cho con bé ăn đấy!"
Trình Nhã nhận thấy ánh mắt của hai người đều nhìn mình, cười gượng gạo: "Cả nhà cùng ăn."
Tô Vãn ghen tị nói: "Trước đây chẳng phải mới lấy gà từ nhà thím Hồ về sao, cũng có thấy cô ta ăn ít đâu! Cũng chẳng thấy cô ta gầy đi chỗ nào cả!"
Tô Tiểu Lạc quả thực không hề gầy, ngược lại còn béo lên một chút.
Có gà có cá, thỉnh thoảng lại cùng anh Sáu ra ngoài hàng ăn. Từ khi xuống núi đến giờ, đúng là không thiếu đồ ăn ngon.
Có một kiểu gầy, gọi là người khác thấy con gầy.
Tô Chính Quốc không vui lên tiếng: "Cũng đúng, Tô Vãn ở nhà chúng ta ăn mười mấy năm cũng có thấy gầy đâu."
Mặt Tô Vãn lúc xanh lúc trắng.
Tô Chính Quốc nào quan tâm nó vui hay không, ông nói mấy câu lấy lòng, hòa hoãn quan hệ của nhóc con với Trình Nhã, liên quan gì đến nó?
Nó ăn uống ở đây mười mấy năm, nhóc con vừa về ăn chút đồ ăn mà cũng ganh tị? Tô Chính Quốc không thích đứa trẻ nào có lòng dạ hẹp hòi, không có tầm nhìn, nhỏ nhen.
Trình Nhã vội vàng hoà giải: "Thôi nào, đừng nói nữa. Không ăn cơm thì thức ăn nguội hết bây giờ."
Tô Chính Quốc xé một cái đùi gà cho Tô Tiểu Lạc: "Nhóc con thích ăn đùi gà nhất, ăn nhanh đi."
"Cảm ơn ông nội." Tô Tiểu Lạc cũng không khách sáo.
Trình Nhã thấy vậy liền xé nốt cái đùi gà còn lại: "Cái đùi này, Vãn Vãn ăn nhé."
"Mẹ, con không ăn đâu. Tô Tiểu Lạc thích thì để cả hai cái cho cô ta." Tô Vãn hờn dỗi nói, úp bát cơm của mình lại.
"Được, thế mới ngoan." Tô Chính Quốc nào quan tâm Tô Vãn thật sự nghĩ như vậy hay là cố ý nói móc. Ông cầm lấy cái đùi gà trong tay Trình Nhã, đặt vào đĩa của Tô Tiểu Lạc, "Nhóc con, ăn hết thì ăn, không ăn hết thì tối hâm lại ăn tiếp, đều là của cháu."
Tô Vãn tức đến đỏ cả mắt. Đùi gà đã bị ông nội lấy mất, cô ta cũng không tiện lấy lại.
Tô Chính Quốc không thích Tô Vãn, mấy đứa trẻ nhà họ Tô có gì đều nói thẳng, cả nhà bày trò tâm cơ với nhau làm gì?
Tô Tiểu Lạc có thì cứ nhận, ngọt ngào nói: "Ông nội thật tốt."
Tô Vãn càng cảm thấy mình thừa thãi, cơm cũng chẳng ăn được mấy miếng, liền lên lầu về phòng.
Trình Nhã không nhịn được nói: "Bố à, bình thường bố ít nói mấy câu đi, làm Vãn Vãn buồn rồi."
"Haiz, quả nhiên là già rồi, bị người ta ghét bỏ. Cái nhà này, ngay cả nói một câu cũng phải nhìn sắc mặt người khác sao?" Tô Chính Quốc tức giận nói.
"Ông nội đừng giận, cháu kiếm tiền nuôi ông." Tô Tiểu Lạc vội vàng khuyên nhủ.
"Nhóc con, sau này ông nội chỉ trông cậy vào cháu thôi." Tô Chính Quốc vui mừng nói: "Không được thì ông lại mặt dày xin thêm một cái sân nhỏ, hai ông cháu mình chuyển ra đó ở."
"Bố, con không có ý đó." Trình Nhã hoảng hốt, nếu thật sự để ông cụ chuyển ra ngoài, thì người trong đại viện sẽ nhìn bà ấy như thế nào?
"Ừ, tôi biết, cô chê tôi không biết ăn nói." Tô Chính Quốc cả đời thẳng thắn quen rồi, thích là thích, không thích là không thích, chẳng lẽ già rồi, còn bị người ta yêu cầu phải thích đứa cháu nào sao?
"Không có, là con, là con nói sai rồi." Trình Nhã thở dài.
Vốn dĩ ông cụ không thích Tô Vãn, mọi người đều nhìn ra được nhưng không rõ ràng. Nhưng từ khi Tô Tiểu Lạc đến, so sánh một chút lập tức hiện rõ.
Bà ấy quay người đi vào bếp.
"Nhóc con, cháu đừng để bụng, bà ấy chỉ là không có tâm cơ thôi." Tô Chính Quốc sợ Tô Tiểu Lạc buồn!
"Ông nội, cháu đâu phải đồng tiền, chẳng lẽ còn bắt người ta ai cũng phải thích sao?" Tô Tiểu Lạc không để tâm, người ta đến thế gian này một chuyến, có những người sinh ra đã là khách qua đường.
"Quả nhiên phải là cháu gái nhà họ Tô chúng ta, thật sáng suốt!" Tô Chính Quốc giơ ngón tay cái lên, trong lòng càng thêm vui mừng.