Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 107

 
Chuyện Tô Tiểu Lạc giúp Ôn Dữ phá được vụ án lớn lan truyền khắp nơi, Tô Chính Quốc hai ngày nay không ít lần đi dạo trong đại viện.

Gặp ai người nấy đều chúc mừng, khen cháu gái ông giỏi giang.

Nói đến người mà bây giờ mọi người căm ghét nhất, thì đó chính là loại người như Cung Bổn. Mấy năm nay, bọn bắt cóc trẻ con hoành hành ngang ngược. Bây giờ có thể phá được một vụ án lớn như vậy, thật sự là lòng người sảng khoái.

Tô Chính Quốc nghe những lời khen ngợi như vậy, cười đến nỗi miệng cũng không ngậm lại được: "Mọi người cũng biết đấy, đều là do gen tốt, giống tôi."

"Tôi lại thấy không giống ông lắm, mà giống Tĩnh Thư nhà ông hơn." Ông lão hàng xóm Vương Đại không phục nói.

Thời buổi này khoe vàng khoe bạc, không bằng có con cháu giỏi giang trong nhà.

Tô Chính Quốc nghe ra sự ghen tị trong lời nói của ông ta, cười đến nỗi mắt cũng không thấy đâu: "Giống Tĩnh Thư nhà tôi cũng được."

Nhà Vương Đại cũng có bốn người con nhưng không có ai nổi bật, cũng chẳng lập được công trạng gì, chỉ ở mức bình thường.

Ông ta hừ một tiếng, quay về nhà mình.

Tâm trạng Tô Chính Quốc rất tốt, ông chắp tay sau lưng đi dạo thêm một vòng trong sân.

"Lão Tô, cháu gái nhà ông tên gì nhỉ?"

"Tô Tiểu Lạc, Tiểu Lạc." Giọng Tô Chính Quốc vang dội, ước gì cả đại viện có thể nghe thấy.

"Con bé này tốt!" Đối phương giơ ngón tay cái lên.

"Đó là cháu gái nhà tôi chứ." Tô Chính Quốc cười tủm tỉm, lại chắp tay sau lưng, cảm thấy mỹ mãn.

Vương Đại ở nhà nghiến răng nói: "Cũng không biết đắc ý cái gì, mấy đứa cháu gái nhà chúng ta, sau này nhất định không được thua kém con bé đó, biết chưa?"

Mấy đứa trẻ ba bốn tuổi gật đầu, nửa hiểu nửa không.

Tô Chính Quốc đang không biết đi đâu dạo tiếp, thì thấy Tô Tiểu Lạc từ ngoài về, ông lập tức bước tới đón.

"Nhóc con, nhóc con!"

"Ông nội!" Tô Tiểu Lạc cười hỏi: "Ông nội, ông ở trong đại viện lắc lư qua lại làm gì vậy?"

"Chẳng phải đang tản bộ sao?" Tô Chính Quốc cười hắc hắc hỏi: "Hôm nay đi đâu chơi vậy?"

"Ừm, Ôn Dữ bảo cháu đến đồn cảnh sát, sắp xếp lại một chút chi tiết." Tô Tiểu Lạc nói.


"Bận rộn lâu như vậy, có đói không? Ông nội dẫn cháu đi ăn ngon!" Tô Chính Quốc cười nói.

"Ăn ngon ạ?" Tô Tiểu Lạc thật sự có hơi đói rồi.

"Đúng vậy, gà nướng lần trước có ngon không?" Tô Chính Quốc cười hỏi.

"Ông lại lấy thêm một con nữa ạ?" Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng hỏi, ông cụ nhà cô đúng là nghiện lấy mất rồi.

"Không có, làm sao ông có thể lúc nào cũng lấy được! Hôm nay chúng ta đến đó ăn!" Tô Chính Quốc tỏ vẻ không để ý.

"..." Có gì khác nhau sao?

Tô Tiểu Lạc cũng không ý kiến, dù sao cũng được ăn ngon.

Hai người đến nhà người cảnh vệ cũ của Tô Chính Quốc, nhà ông ấy có sân rộng, vừa vào sân đã nghe thấy tiếng gà gáy.

"Cậu Đinh, tôi đến thăm cậu đây!" Tô Chính Quốc gọi to.

Ông Đinh năm nay bốn mươi ba tuổi, vẫn còn độc thân. Không vợ không con sống một mình. Chân của ông ấy bị thương trong một lần làm nhiệm vụ nên đi khập khiễng. Thấy Tô Chính Quốc, ông ấy lập tức tươi cười: "Anh Tô, anh lại thèm rồi à?"

"Nói gì vậy, không thể là tôi nhớ cậu nên đến thăm cậu sao?" Tô Chính Quốc nói.

"Được rồi được rồi, đây là cháu gái của anh à?" Ông Đinh chú ý đến Tô Tiểu Lạc, rồi nói: "May mà không giống anh."

"Cậu xem cậu nói gì kìa, khó nghe quá." Tô Chính Quốc không vui.

"Cháu chào chú Đinh ạ." Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn chào.

"Gọi là ông, lệch bối phận rồi." Tô Chính Quốc không muốn mình trông già, nên xưng hô anh em với ông Đinh.

"Thôi được rồi, em còn chưa có con mà đã lên chức ông rồi." Ông Đinh cũng bất đắc dĩ chấp nhận.

"Cháu chào ông nội Đinh ạ." Tô Tiểu Lạc chỉ có thể chiều theo ý Tô Chính Quốc, gọi một tiếng ông.

Ông Đinh nấu ăn rất ngon, nghe một tiếng "ông nội Đinh" này, liền làm thịt một con gà rồi đem nướng, sau đó xuống bếp xào thêm mấy món nữa.

Tô Chính Quốc cười nói: "Tay nghề nấu nướng của ông nội Đinh nhà cháu khỏi phải bàn, nhóc con, cháu có phúc lắm đấy."

Tô Chính Quốc mang theo một chai rượu, tìm hai chiếc cốc đặt lên bàn.

Chẳng mấy chốc thức ăn đã được dọn ra, nhưng gà nướng vẫn phải đợi thêm một lúc nữa. Tô Chính Quốc và ông Đinh vừa ăn vừa uống rượu.

Hai người nói chuyện thời trẻ, nhớ lại những người đồng đội, người đã trở về và người không bao giờ trở về. Từng người, từng người đều khiến người ta cảm khái.

Tô Tiểu Lạc lặng lẽ ăn thức ăn, hương vị quả thực rất ngon.

"Năm đó Tĩnh Thư giới thiệu cho cậu một cô gái tốt, cậu cứng đầu nhất quyết không vừa ý người ta. Cứ nói goá phụ họ Tôn ở quê đang đợi cậu, nhất định phải lấy cô ta. Cuối cùng thì sao, chia tay rồi!" Tô Chính Quốc bất đắc dĩ nói.

"Mười năm, em đưa tiền lương cho cô ta nuôi con, em vất vả lam lũ đều dành hết cho hai mẹ con họ. Cuối cùng thì sao? Cô ta lại đi lấy người khác, em đây là cái gì? Nhóc con, cháu nói xem ông nội Đinh đây là cái gì?" Ông Đinh cũng đã ngà ngà say, vẻ mặt không cam lòng.

"Coi như là ông rảnh rỗi." Tô Tiểu Lạc thản nhiên đáp lại một câu.

"Phụt!" Tô Chính Quốc phun rượu ra ngoài, nhóc con nhà ông nói chuyện thật sắc bén.

"..." ông Đinh im lặng, lại uống một ngụm rượu lớn, đầu óc cũng hoàn toàn mơ hồ. Ông ấy gục xuống bàn, ợ một tiếng rượu. "Phụ nữ, phụ nữ tính là cái gì chứ?"

Tô Chính Quốc thở dài, nhìn Tô Tiểu Lạc hỏi: "Anh em của ông, cả đời này không lấy được vợ nữa sao?"

Tô Tiểu Lạc cũng nhìn ra, ông nội dẫn cô đến đây, ăn uống chỉ là phụ, để cô xem giúp ông Đinh chuyện tình duyên mới là thật.

Nhìn cả sân gà này, dù thế nào cô cũng phải giúp đỡ.

Tô Tiểu Lạc đưa tay ông Đinh ra xem, nhìn một lượt rồi nói: "Đường tình duyên của ông ấy trắc trở, bỏ lỡ người tốt, sai một lần lại sai thêm lần nữa. Ơ?"

"Sao vậy?" Tô Chính Quốc kỳ thực cũng có cảnh vệ mới, tuy ông Đinh là cảnh vệ cũ của ông nhưng cái chân kia là bị thương khi cứu ông. Người anh em này cứ mãi độc thân, cũng là một nỗi bận tâm của ông.

"Theo tướng tay của ông ấy, ông ấy phải có một đứa con trai." Tô Tiểu Lạc nói.

"Cái gì?" Tô Chính Quốc ngớ người, "Sao chưa bao giờ nghe cậu ấy nói?"

"Chờ cháu một lát." Tô Tiểu Lạc bấm ngón tay tính toán, "Ông nội, cơ hội duy nhất của ông ấy chính là hôm nay."

Tô Tiểu Lạc đứng dậy nhìn quanh, bố trí đơn giản một chút, lập một trận đào hoa cho ông Đinh.

Khoảng nửa tiếng sau, ông Đinh mới tỉnh rượu, ngại ngùng nói: "Ngủ quên mất, bây giờ em đi lấy gà ra ngay."

Ông Đinh bưng gà bọc lá sen ra, Tô Tiểu Lạc bảo ông Đinh mở cửa sân ra, tuy ông Đinh không hiểu nhưng vẫn làm theo. Hương thơm lập tức lan tỏa khắp sân, bay xa thật xa.

"Thơm không!" Ông Đinh cười nói, "Đây chính là bí kíp gia truyền của ông, không truyền ra ngoài đâu."

Sắc mặt Tô Chính Quốc không được tốt, nếu Tiểu Lạc nói đúng, vậy ông Đinh là người đã có con trai. Ông kéo ông Đinh sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cậu với góa phụ họ Tôn kia, có phải đã...?"

"Đã cái gì, đã cái gì?"

"Chính là ngủ với nhau, cậu thành thật khai báo đi!" Tô Chính Quốc nghiêm túc hỏi.

"Không có! Em rất đàng hoàng, một ngón tay cũng chưa từng chạm vào!" Ông Đinh bất đắc dĩ nói.

Lúc đó ông ấy thật thà, góa phụ họ Tôn cũng đã ám chỉ, nhưng trong xương cốt ông ấy là người truyền thống, không kết hôn thì tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn.

Cho nên mới bị người khác giành mất cơ hội.

Tô Chính Quốc thấy ông ấy không thừa nhận, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Rốt cuộc là sai ở đâu?

"Vậy rốt cuộc cậu có từng ngủ với phụ nữ nào chưa?" Tô Chính Quốc nhíu mày hỏi.

Ông Đinh đỏ mặt, lại không biết nên trả lời thế nào. Đúng lúc này có một đứa trẻ mười mấy tuổi chạy vào, cũng chẳng sợ nóng, trực tiếp xé một cái đùi gà đưa lên miệng gặm.

"Hừ, cái thằng nhóc này!" Ông Đinh sốt ruột giơ tay lên hù doạ.

"Đừng đánh, đừng đánh nó, chúng tôi đói quá rồi." Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi cũng chạy vào, che chở cho đứa trẻ.

"Thúy, Thúy Hoa?"


Bình Luận (0)
Comment