Người phụ nữ ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt của ông Đinh, lập tức cúi xuống lúng túng nói: "Anh nhận nhầm người rồi. Con tôi đói quá, xin mọi người tha cho nó!”
“Cậu Đinh, chuyện gì vậy?” Tô Chính Quốc nhận ra có điều không ổn, ánh mắt người phụ nữ này lạ lắm.
"Anh Tô, anh nhìn kỹ lại xem, dáng vẻ này có phải quen thuộc không?” Ông Đinh cũng bất ngờ, không ngờ lại gặp được bà ấy ở đây.
Tô Chính Quốc nhìn kỹ lại, thấy có chút quen mắt, nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
“Thúy Hoa, sao cô lại ở đây?” Ông Đinh ngạc nhiên hỏi.
“Quê tôi bị lũ lụt, ruộng vườn đều bị ngập hết chẳng còn gì để ăn. Chúng tôi phải ra ngoài xem có thể xin chút lương thực hay không.” Hoàng Thúy Hoa biết không giấu được nữa, đành phải nói thật.
“Con cô lớn vậy rồi, tốt quá. Chồng cô đối xử với cô có tốt không?” Sau bao năm không gặp, ông Đinh không kìm được hỏi thăm.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn ông Đinh, bỗng nhiên lao tới ôm chặt lấy ông ấy, bật khóc nức nở: "Bố ơi, sao bố không về thăm con? Ngày nào con cũng đứng ở đầu làng chờ bố.”
“Chuyện này là sao?” Tô Chính Quốc kinh ngạc hỏi.
“Em… em cũng không biết. Này cậu bé, đừng gọi lung tung!” Ông Đinh luống cuống không biết làm thế nào.
“Bố con chính là ông!” Cậu bé lau tay vào áo, rồi lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đen trắng. Trong ảnh là một khuôn mặt giống hệt ông Đinh.
“Cậu Đinh, cậu làm gì người ta vậy? Chơi bời rồi bỏ rơi sao?” Tô Chính Quốc vốn không chịu nổi mấy chuyện này, lập tức nổi giận: "Thúy Hoa đừng sợ. Có gì ấm ức cứ nói với tôi, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô.”
Ông Đinh không biết nói sao cho phải, chỉ đứng đó vò đầu bứt tai. Ông ấy có một đứa con lớn thế này mà bản thân lại chẳng hay biết gì.
“Thúy Hoa, mọi chuyện để ăn cơm xong rồi nói tiếp.” Tô Chính Quốc nói rồi dẫn mọi người vào nhà, “Cậu Đinh, mau mang con gà vào, xem thằng bé đói đến mức nào rồi.”
Tô Tiểu Lạc khẽ mỉm cười, nghĩ bụng ông nội mình đúng là rất biết cách giải quyết.
Cậu bé tên là Cẩu Đản, nhưng chưa có tên thật. Nó nhìn chằm chằm vào mâm cơm, ánh mắt thèm thuồng.
“Cẩu Đản, cháu thích ăn gì thì cứ ăn đi.” Tô Chính Quốc hiền từ nói.
Cẩu Đản cắm đầu ăn ngấu nghiến, khiến mọi người xung quanh không khỏi chạnh lòng. Hoàng Thúy Hoa cũng đã đói rất lâu, nên không khách sáo mà ăn ngay.
Ăn xong, Hoàng Thúy Hoa nhìn ông Đinh ngượng ngùng: "Cảm ơn anh nhiều!”
Ông Đinh bất đắc dĩ nói: "Cô mau giải thích rõ ràng với thủ trưởng tôi đi.”
Hoàng Thúy Hoa vội nói:
“Lão thủ trưởng, chuyện này không liên quan đến anh Đinh đâu, tất cả là tôi tự nguyện.”
Tô Chính Quốc mở to mắt, nghiêm nghị nói: "Cậu giỏi nhỉ! Dám bắt nạt nữ đồng chí, nếu là ngày trước thì bị kỷ luật từ lâu rồi!”
Ông Đinh gãi gãi đầu nói: "Cô mau kể rõ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Hoàng Thúy Hoa thở dài, quyết định nói hết: "Thằng bé này là con của anh. Hồi đó nhà nghèo, bố tôi định gả tôi cho tên ngốc trong làng để trừ nợ. Mẹ tôi không đành lòng, nửa đêm bảo tôi bỏ trốn đến nhà cô ruột. Nhưng trên đường đi tôi bị cướp, chúng lấy hết đồ ăn khô của tôi.”
“Tôi đói đến hoa mắt lại lạc đường, sắp chết đói thì gặp được anh ấy. Anh ấy cho tôi đồ ăn nước uống. Anh ấy là người tốt, nên tôi mới lén đi theo các người.” Hoàng Thúy Hoa ngượng ngùng giải thích.
Tô Chính Quốc vỗ đùi đánh đét: "Đúng rồi, chẳng trách hồi đó Tĩnh Thư nói có một cô gái cứ theo sau chúng ta. Hỏi ra mới biết là cô thích cậu ta. Tĩnh Thư còn định làm mối cho hai người, cậu ngoài mặt thì bảo không đồng ý, sau lưng lại làm ra chuyện thế này là sao?”
Tô Chính Quốc giận đến mức định đi tìm đồ xử lý ông Đinh.
Ông Đinh bất đắc dĩ thở dài:
“Anh Tô, đừng nóng. Hồi đó gặp cô ấy, mặt cô ấy toàn bùn đất, tôi làm sao nhận ra được.”
Hoàng Thúy Hoa vội chắn trước mặt ông Đinh: "Lão thủ trưởng, xin đừng đánh anh ấy! Tôi hoàn toàn tự nguyện. Anh ấy đã cứu tôi, tôi nguyện lòng sinh con cho anh ấy.”
Ông Đinh ôm mặt, ngồi xổm xuống đất: "Thể diện cả đời tôi coi như mất hết. Hồi đó tôi uống rượu, cô ấy thì… tôi thì… Sáng hôm sau tôi định chịu trách nhiệm, nhưng cô ấy để lại một lá thư rồi đi mất.”
Tô Chính Quốc hừ lạnh một tiếng: "Đồng chí Thúy Hoa, cô nói xem, cô muốn xử lý cậu ta thế nào? Nếu muốn bỏ tù, tôi sẽ làm chủ cho cô.”
Nghe vậy, Hoàng Thúy Hoa hoảng hốt cầu xin: "Lão thủ trưởng, tôi thật sự tự nguyện, xin đừng bắt anh ấy đi tù!”
“Con cái lớn chừng này rồi, đây chính là bằng chứng! Cô đừng sợ!” Tô Chính Quốc tiếp tục “đào hố”.
“Xin đừng phạt anh ấy. Tôi và con chưa từng trách móc anh ấy. Khi đó anh Đinh bảo sắp ra chiến trường, có thể không còn mạng trở về, nên anh ấy không đồng ý với tôi. Tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản, muốn để lại một đứa con cho anh ấy. Anh ấy vì chúng tôi mà cầm súng giết giặc, để chúng tôi có cơm nóng mà ăn. Trong lòng tôi, anh ấy là anh hùng, không thể vào tù.” Lời nói của Hoàng Thúy Hoa chân thành đầy cảm xúc.
Ngay cả Tô Chính Quốc cũng không kìm được mà rơm rớm nước mắt. Chiến tranh đã khiến biết bao gia đình ly tán, nhà tan cửa nát.
Ông Đinh chưa từng nghĩ rằng Hoàng Thúy Hoa lại nghĩ về mình như vậy. Ông ấy giơ tay tự vả mạnh vào mặt mình liên tiếp, vừa khóc vừa nói: "Tôi thật không phải con người, thật không phải con người.”
“Anh là anh hùng trong lòng tôi, đừng tự đánh mình nữa!” Hoàng Thúy Hoa đau lòng ngăn lại.
Cẩu Đản cũng nhào tới ôm chặt lấy ông Đinh: "Bố ơi, cuối cùng con và mẹ cũng tìm được bố rồi.”
Tô Tiểu Lạc đứng một bên, giơ ngón tay cái lên với Tô Chính Quốc. Nhìn thấy vậy, Tô Chính Quốc mỉm cười mãn nguyện.
“Đồng chí Thúy Hoa, nếu cô không muốn cậu ta đi tù, vậy cô có đồng ý gả cho cậu ta không?” Tô Chính Quốc hỏi.
“Chỉ cần anh ấy đồng ý, tôi sẽ gả. Nếu anh ấy không đồng ý, tôi sẵn sàng ở lại chăm sóc anh ấy.” Hoàng Thúy Hoa là người phụ nữ truyền thống ăn sâu trong máu, đã xác định chỉ thuộc về một người.
“Cậu Đinh, cậu nói sao?” Tô Chính Quốc hỏi.
“Em… em không xứng với cô ấy. Em còn què một chân, hay là thôi đi!” Ông Đinh bắt đầu chùn bước.
“Anh vẫn khinh thường tôi.” Hoàng Thúy Hoa không kìm được, bật khóc.
“Không, không! Tuyệt đối không phải ý đó.” Ông Đinh vội vàng xua tay, “Tôi chỉ sợ làm khổ cô và con.”
“Ông nội Đinh, nếu bà ấy thấy khổ thì liệu có sinh con cho ông không, lại còn nuôi nó lớn khôn mà không hề than phiền gì? Bà ấy còn giữ ảnh của ông suốt bao năm, đừng phụ lòng bà ấy nữa.” Tô Tiểu Lạc không chịu nổi, bèn lên tiếng.
Ông Đinh ngẩn người. Hoàng Thúy Hoa lặng lẽ lau nước mắt. Những năm qua bà ấy đã chịu biết bao ánh mắt dè bỉu, biết bao khổ cực, nhưng điều bà sợ nhất vẫn là ông Đinh không cần đến mình.
“Cẩu Đản, bố con bận rồi, chúng ta về thôi!”
Hoàng Thúy Hoa hiểu rõ rằng gượng ép không mang lại kết quả, định đưa con trai rời đi ngay lập tức.
Ông Đinh vội nắm lấy cánh tay bà ấy: "Chỉ cần cô không chê, thì… thì ở lại với tôi, chúng ta sống chung nhé!”
Nghe những lời này, Hoàng Thúy Hoa không kìm được đấm khẽ vào người ông ấy:
“Tôi cứ tưởng anh thật sự không cần mẹ con tôi nữa!”
Tô Chính Quốc cảm thán:
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy hôm nay đi làm giấy đăng ký kết hôn luôn đi.”
“Nhanh vậy sao?” Ông Đinh ngạc nhiên.
“Sao? Cậu định để đồng chí Thúy Hoa đi theo cậu mà không danh không phận à?” Tô Chính Quốc trừng mắt.
“Không phải, chỉ là… em nghĩ không thể qua loa được. Để em đi chuẩn bị ngay. Trước hết mua vài bộ quần áo, rồi đi làm thủ tục.” Ông Đinh vội vàng thanh minh.
Tô Tiểu Lạc đang cắn dở cái đùi gà, lên tiếng: "Ông nội Đinh, cháu và ông nội đã giúp ông giải quyết chuyện lớn đời người, ông định cảm ơn thế nào đây ạ?”
“Sau này cháu tới nhà ông, đùi gà ăn thoải mái!” Ông Đinh cười lớn.
“Thế là hứa rồi nhé!” Tô Tiểu Lạc lập tức nắm bắt ngay, “Đến lúc đó đừng bảo cháu ăn nhiều quá.”
“Không đâu, ông ấy không dám!” Hoàng Thúy Hoa cười nói.
“Hóa ra ông nội Đinh lại sợ vợ như vậy!” Tô Tiểu Lạc cười tủm tỉm. “Vậy bà nội Hoàng, sau này nhớ che chở cho cháu nhé.”