Ông Đinh và bà Hoàng Thúy Hoa đăng ký kết hôn, mua ít kẹo chia cho hàng xóm láng giềng. Mọi người nghe chuyện tình kỳ lạ này, ai nấy đều gửi lời chúc phúc.
Cẩu Đản trông giống ông Đinh như đúc. Người ta thi nhau nói: "Hay lắm, ông Đinh đúng là giấu nghề!"
Ông Đinh và bà Hoàng đều đỏ mặt tía tai.
Tô Tiểu Lạc cũng vơ một nắm kẹo, loại kẹo mới ra có giấy gói rất đẹp, cô định mang sang cho chị Phó Nhiễm vài viên.
Tô Chính Quốc lặng lẽ ngồi trong góc, không nói gì.
"Ông nội, sao ông ngồi đây một mình vậy ạ?" Tô Tiểu Lạc đi tới hỏi.
Tô Chính Quốc thở dài: "Tiếc là bà nội cháu không còn nữa. Nếu bà ấy biết cậu Đinh lấy vợ, lại còn có một đứa con trai lớn như vậy, chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Sinh lão bệnh tử, cái chết của bà nội rất kỳ lạ. Con sói từng nói bà nội sẽ sống trăm tuổi, không biết là sai ở đâu. Mọi chuyện chỉ có thể chờ vận thế nhà họ Tô và nhà họ Phó trở lại quỹ đạo mới rõ ràng.
Sự thật không thể bị che giấu mãi được. Đến lúc đó nhất định phải khiến kẻ đứng sau màn trả giá!
Tô Tiểu Lạc trêu chọc: "Cháu còn tưởng ông cũng muốn tìm một người bạn đời đấy!"
"Con bé này, đừng để bà nội cháu nghe thấy lời này." Tô Chính Quốc giả vờ giận dữ, "Ông chưa bao giờ có ý nghĩ đó."
"Haha, ông cũng sợ bà nội sao?" Tô Tiểu Lạc không nhịn được bật cười.
"Cháu hiểu gì chứ? Ông sợ bà nội cháu buồn, chờ ông trăm tuổi về với ông bà, ông còn muốn được chôn cùng bà ấy!" Tô Chính Quốc biện minh cho mình.
Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm: "Vậy khi nào ông trăm tuổi khâm liệm, có thể gọi cậu hai Phó tới, anh ấy đào mộ đào tới nghiện rồi."
"Con bé này." Tô Chính Quốc đỏ mặt, "Ông đã già rồi, cháu còn trêu ông, hư quá!"
Hai ông cháu từ biệt ông Đinh rồi cùng nhau đi về nhà. Đi ngang qua nhà họ Phó, Tô Tiểu Lạc bảo Tô Chính Quốc về trước, còn mình thì sang đưa kẹo cho Phó Nhiễm, tiện thể hỏi thăm tình hình của chị Bố Y.
Lúc này Trịnh Bảo Trân và dì Trương không có ở nhà, dạo này hai người thường xuyên lên núi, hình như Trịnh Bảo Trân nghĩ chỉ cần bà ta thành tâm lễ Phật thì Phật Tổ sẽ phù hộ bà ta. Nhưng vạn sự vạn vật, không phải đều dựa vào người khác để giải quyết. Bà ta chọn cách trốn tránh, người chịu khổ chịu nạn chỉ có người nhà của bà ta mà thôi.
"Chị Phó Nhiễm."
"Tiểu Lạc, sao em lại tới đây?"
"Em có hai viên kẹo tặng chị, là kẹo mừng!" Tô Tiểu Lạc thêm mắm dặm muối kể lại chuyện của ông Đinh.
"Thật tốt quá!" Phó Nhiễm cảm khái, "Đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn là người đó, duyên phận thật kỳ diệu."
"Chị Phó Nhiễm, chị không thấy họ đã lãng phí mười mấy năm trời sao?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.
"Mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt nhất của số phận." Phó Nhiễm mỉm cười thản nhiên, "Nếu lúc đó họ đến với nhau, có lẽ sẽ không trân trọng như bây giờ."
Lúc trước ông Đinh không thích bà Hoàng, trải qua bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu thăng trầm của những năm tháng, ông ấy mới hiểu được sự đáng quý của bà ấy, sau này càng thêm trân trọng bà ấy hơn.
Tô Tiểu Lạc cười không tỏ ý kiến, cũng chẳng trách chị Phó Nhiễm có thể chờ anh Sáu lâu như vậy, đến tận bốn mươi lăm tuổi mới kết trái.
Chỉ có điều, lúc đó hai người sẽ không thể có con nữa.
Vậy nên, cái bẫy này là nhắm vào con cháu nhà họ Tô. Ví dụ như anh cả Tô Viễn, rồi anh hai Tô Đông. Tuy anh Hai có một trai một gái, nhưng hai đứa nhỏ đó không thân thiết với nhà họ Tô.
Chị dâu Hai không sống ở nhà chồng mà sống ở nhà mẹ đẻ. Anh Hai thì luôn ở trong quân đội, cái bẫy này cũng khó gỡ.
"Chị Bố Y hiện giờ thế nào rồi?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Anh Cả chị xin nghỉ phép, mấy hôm nay đang chăm sóc chị ấy ở bệnh viện. Nhưng chị ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói sợ sốt cao gây ra biến chứng." Phó Nhiễm có vẻ lo lắng.
"Em đi cùng chị đến thăm chị ấy." Tô Tiểu Lạc cũng đang rảnh rỗi.
Dù Tô Tiểu Lạc không nói, Phó Nhiễm cũng định lát nữa đi tìm cô. Chỉ khi có cô đi cùng, lòng Phó Nhiễm mới thấy yên tâm hơn.
Hai người đến bệnh viện, râu ria trên mặt Phó Vân Hải đã mọc lởm chởm. Anh ấy ngồi đó với ánh mắt trĩu nặng nỗi buồn, không rời mắt khỏi A Bố Y đang nằm trên giường bệnh.
“Những ngày qua anh Cả chị vẫn như thế, ngủ cũng chẳng yên, cứ chốc chốc lại tỉnh. Chị bảo anh ấy về nhà nghỉ ngơi nhưng anh ấy không chịu.” Phó Nhiễm xót xa nói. “Nếu chị Bố Y mãi không tỉnh lại, chi sợ anh Cả chị cũng sắp chịu không nổi nữa.”
Phó Vân Hải nắm lấy tay A Bố Y, không ngừng thì thầm:
“A Bố Y, anh đây… Anh vẫn luôn ở đây.”
Anh ấy vừa tự trách vừa đau lòng. Trong những ngày tháng anh ấy quên cô, nỗi đau và sự cô đơn của A Bố Y đã dày vò cô đến tột cùng.
Nếu anh ấy mãi không nhớ ra, liệu cô gái xinh đẹp và lương thiện này sẽ bị anh phụ bạc đến thế nào?
Trong đầu anh ấy vẫn vang lên câu nói của A Bố Y: "Tại sao anh không nhớ ra em?”
Phải rồi! Sao anh ấy có thể quên được từng chút từng chút kỷ niệm giữa hai người?
Anh đúng là đáng chết!
Phó Vân Hải đột nhiên giáng một cái tát mạnh vào mặt mình, rồi lại thêm cái nữa. Phó Nhiễm lao lên ngăn cản:
“Anh cả, anh có đánh chết mình thì chị Bố Y cũng chẳng tỉnh lại đâu!”
“Không chắc đâu!” Tô Tiểu Lạc cười khẽ.
“Ý em là sao?” Phó Nhiễm không hiểu.
“Chính anh Phó Vân Hải là người đã phụ chị Bố Y, để mặc mẹ anh ấy bắt nạt chị ấy, để Trương Bình đuổi chị ấy đi. Thậm chí, anh ấy còn quên sạch chị ấy. Vậy chẳng lẽ anh ấy không đáng bị đánh sao? Đạo đức như thế, có khi còn đáng bị đánh chết ấy chứ!” Tô Tiểu Lạc nghiêm nghị nói.
“Em nói không sai, tất cả là lỗi của anh.” Phó Vân Hải như hóa điên, lại giáng thêm hai cái tát vào mặt mình.
Phó Nhiễm sững sờ, dù không hiểu tại sao Tiểu Lạc lại làm vậy, nhưng cũng chỉ biết đứng nhìn.
“Người phụ bạc như anh ấy không xứng đáng làm người! Những kẻ như vậy nên bị trừng phạt triệt để!” Tô Tiểu Lạc tiếp tục trách mắng.
Ngoài cửa, Trịnh Bảo Trân và Phó Thiếu Đình vừa đến nơi. Nghe thấy Tiểu Lạc chửi con trai mình như vậy, Trịnh Bảo Trân lập tức nổi giận định xông vào, nhưng bị Phó Thiếu Đình giữ lại.
“Con nghe thấy cô ta mắng anh Cả con chưa?” Trịnh Bảo Trân tức giận hỏi.
“Nghe rồi.” Phó Thiếu Đình bình thản nhìn vào phòng bệnh: “Anh Cả là người có trách nhiệm. Nếu mọi người cứ khuyên anh ấy rằng chuyện này không phải lỗi của anh ấy, anh ấy sẽ càng dằn vặt hơn.”
“Nhưng… nhưng cô ta nói khó nghe như vậy mà con cũng chịu được à?” Trịnh Bảo Trân nhíu mày. Đó là con trai bà mười tháng mang nặng đẻ đau, sao có thể để người ngoài sỉ nhục như thế?
“Những gì Tiểu Lạc nói cũng không hoàn toàn sai. Bản thân chuyện này là do nhà họ Phó nợ chị ấy.” Phó Thiếu Đình lạnh nhạt đáp.
“Mẹ không cần biết, mẹ không muốn nghe nữa!” Trịnh Bảo Trân gạt đi.
Phó Thiếu Đình nắm lấy cổ tay mẹ mình, lần đầu tiên dùng giọng nói lạnh lùng với bà ta: "Mẹ, những chuyện cần quản thì mẹ chẳng quản, còn những chuyện không cần mẹ lại nhúng tay vào. Mẹ làm thế, chúng con thật sự khó xử.”
Mặt Trịnh Bảo Trân trắng bệch, không tin nổi con trai lại nói với mình như vậy.
Phó Thiếu Đình vốn dĩ là người lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ nói lời nặng với bà ta. Hôm nay là sao đây?
“Chúng con đều đã lớn cả rồi.” Giọng Phó Thiếu Đình vẫn lãnh đạm. “Dù là anh Cả hay em gái, con mong mẹ bớt can thiệp. Như vậy, tất cả chúng ta đều sẽ dễ chịu hơn.”
Lòng Trịnh Bảo Trân đau như dao cắt, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
“Nếu mẹ chỉ vì sĩ diện, thì ở đây cũng chẳng có ai ngoài người nhà. Không cần làm vậy đâu.” Phó Thiếu Đình liếc bà ta một cái, nén lại chút mềm lòng. “Anh Cả là người nuôi chúng con khôn lớn. Hạnh phúc của anh ấy, mong mẹ đừng can thiệp nữa. Nếu không… chúng con sẽ không tha thứ cho mẹ.”