Họ sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta!
Sắc mặt Trịnh Bảo Trân trắng bệch. Bà ta nhìn kỹ Phó Thiếu Đình, chợt nhận ra đã bao lâu rồi bà ta không thực sự nhìn con trai mình.
Rõ ràng là đứa con bà ta mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, người mà lẽ ra bà ta phải rất quen thuộc, nhưng giờ đây lại xa lạ đến đáng sợ.
Phó Thiếu Đình từ khi sinh ra đã không hề khóc. Người đỡ đẻ còn nói đứa trẻ không khóc là không tốt, nên đã bế ngược anh lên và vỗ vào mông. Thế mà anh vẫn không khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Phó Vân Hải là anh Cả, nhưng lại quá hiền lành thiếu quyết đoán, dễ bị người khác và hoàn cảnh tác động. Còn Phó Thiếu Đình thì khác, anh lạnh lùng, vô tình và không bao giờ để yếu tố bên ngoài ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
Bề ngoài dường như gia đình này do Phó Vân Hải gánh vác. Nhưng từ Trịnh Bảo Trân đến Phó Nhiễm, bất kể chuyện gì trong nhà họ Phó, họ đều quen hỏi ý kiến Phó Thiếu Đình trước.
Phó Thiếu Đình chính là điểm tựa của Trịnh Bảo Trân.
Nhưng khi sự lạnh lùng vô tình ấy nhắm vào chính bà ta, bà ta không thể chịu nổi.
“Thiếu Đình, mẹ là mẹ con mà!”
Phó Thiếu Đình nhìn bà ta, ánh mắt bình thản không gợn sóng, giọng nói lạnh nhạt: "Vì mẹ là mẹ con, nên con mới đứng đây nghe mẹ nói.”
Trịnh Bảo Trân bỗng thấy cuộc đời mình tối tăm như rơi vào hố sâu. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Dì Trương vừa đi mua trái cây tới, thấy sắc mặt Trịnh Bảo Trân không tốt liền đỡ lấy bà ta: "Sao thế này? Lúc nãy còn ổn mà?”
“Dì Trương, tôi muốn về nhà.” Trịnh Bảo Trân nói.
“Được, vậy trái cây này để cậu Thiếu Đình mang vào. Tôi sẽ đưa bà về.” Dì Trương đưa túi trái cây cho Phó Thiếu Đình rồi dìu Trịnh Bảo Trân rời đi.
Phó Thiếu Đình bước vào phòng bệnh, đặt túi trái cây lên chiếc tủ thấp bên cạnh.
Tô Tiểu Lạc đang mắng hăng say, quay đầu lại thấy Phó Thiếu Đình thì khẽ ho một tiếng, rồi hỏi: "Phó Thiếu Đình, anh thấy anh Cả mình có quá đáng không?”
Lúc này đôi mắt Phó Vân Hải đã đỏ ngầu, tràn đầy hối hận, dường như không thể tự kiềm chế, chỉ muốn đánh mình đến chết.
“Chị Bố Y, chị có nghe thấy không?” Phó Nhiễm phát hiện khóe mắt của A Bố Y ươn ướt, liền vội vàng ngồi xuống van nài: "Chị tỉnh lại đi! Anh Cả em thật sự biết lỗi rồi, chị tỉnh lại đi mà!”
“A Bố Y, chỉ cần em tỉnh lại, bảo anh làm gì anh cũng đồng ý.” Phó Vân Hải nắm tay cô ấy tự đánh vào mặt mình.
Giọt nước mắt trên khóe mắt A Bố Y rơi xuống, thấm ướt gối.
Phó Thiếu Đình nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?”
Tô Tiểu Lạc nhún vai: "Chị ấy tự giam mình trong thế giới mà chị ấy tưởng tượng ra, nơi không có đau khổ hay tổn thương. Vì thế, chị ấy không muốn tỉnh lại.”
Trốn tránh là cách mà hầu hết mọi người lựa chọn khi đối diện với cảm xúc. A Bố Y trông có vẻ mạnh mẽ, nhưng thực chất đã dựng lên một bức tường cao vời vợi, không ai có thể bước vào, mà cô ấy cũng không bước ra được.
Những ký ức giữa cô ấy và Phó Vân Hải cũng bị cô ấy tự giam cầm trong đó.
“Đừng tự đánh mình nữa.”
A Bố Y mở mắt, dịu dàng nhìn Phó Vân Hải, khẽ nói: "Vân Hải của em… đã trở về chưa?”
“Trở về rồi, anh đã trở về, sẽ không bao giờ rời xa em nữa.” Phó Vân Hải gật đầu liên tục, nâng khuôn mặt A Bố Y lên: "Chỉ cần em khỏe lại, từ giờ anh sẽ nghe theo em mọi chuyện. Nếu anh làm em buồn, anh sẽ…”
A Bố Y đặt tay lên miệng anh ấy, ngắt lời: "Chúng ta đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi, từ nay không được khổ nữa. Em sợ khổ lắm.”
“Được, không khổ nữa, tuyệt đối không khổ nữa!” Phó Vân Hải vội vàng đồng ý.
Phó Nhiễm đỏ hoe mắt, nói: "Anh Cả, anh nói rồi đấy! Nếu anh phụ chị Bố Y lần nữa, em sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa đâu!”
“Anh thề!” Phó Vân Hải giơ ba ngón tay lên.
“Tô Tiểu Lạc, cảm ơn em.” Lúc nãy A Bố Y dù chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, nhưng những lời xung quanh cô ấy đều nghe rõ. Trẻ em ở viện phúc lợi được cứu, tất cả đều nhờ công lao của Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc phẩy tay, không để ý nói: "Không cần cảm ơn em. Em đã nhận tiền công từ Ôn Dữ rồi.”
“Vậy cũng phải cảm ơn em.” A Bố Y khẽ liếc nhìn Phó Vân Hải, ngượng ngùng nói: "Em giúp chị mắng anh ấy, mà còn mắng rất nặng. Những lời em nói chạm thẳng vào lòng chị, trong lòng chị cũng đã mắng anh ấy không ít lần rồi.”
“Em muốn mắng thì cứ mắng, muốn đánh thì cứ đánh, chỉ cần em hết giận.” Phó Vân Hải nghiêm túc nói.
“Không đâu, em muốn anh mắc nợ em cả đời.” A Bố Y đâu nỡ thật sự mắng anh ấy.
“Anh Cả, vậy thì cứ mắc nợ đi. Dùng cả đời để trả nợ từ từ!” Phó Nhiễm đứng bên cạnh phụ hoạ.
Mấy người vừa nói vừa cười vui vẻ. Nhìn thấy trời cũng đã muộn, Phó Nhiễm liền nói:
“Anh Hai, lát nữa anh đưa Tiểu Lạc và anh Cả về. Anh Cả mấy ngày nay không ngủ rồi, em ở đây trông chị Bố Y.”
“Không, anh không đi.” Phó Vân Hải không đồng ý, kiên quyết nói: "Anh sẽ ở lại đây. Nếu mệt thì ngủ tạm ở bên cạnh cũng được.”
Phó Vân Hải nhất quyết không rời đi, mà trong phòng cũng không thể để quá nhiều người. Phó Nhiễm đành lấy phần cơm rồi theo Phó Thiếu Đình cùng mọi người trở về.
Trên đường đi, Phó Nhiễm hỏi:
“Em thấy mẹ cũng đến bệnh viện, sao mẹ không vào phòng bệnh?”
“Bị anh cản lại rồi.” Phó Thiếu Đình nói.
Phó Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu:
“Chỉ có anh Hai mới làm được chuyện đó thôi.”
“Nói cho cùng là do mọi người quá nuông chiều mẹ.” Phó Thiếu Đình nhàn nhạt nói.
Bố họ thường xuyên vắng nhà, mỗi khi có chuyện rắc rối xảy ra, bất kể là Phó Vân Hải hay Phó Nhiễm, họ đều nhận trách nhiệm về mình. Nhưng thực ra, những chuyện ấy chẳng liên quan đến họ.
Lần trước, khi Phó Vân Hải định kết hôn với Trương Bình, mẹ họ kiên quyết phản đối, thậm chí thề sống thề chết. Cách làm này tuy hơi quá, nhưng Phó Thiếu Đình cũng từng chứng kiến sự tính toán nhỏ nhen của Trương Bình, nên không can thiệp.
Tô Tiểu Lạc nhướng mày: “Anh đúng là lạnh lùng vô tình. Bảo sao ngay cả ông nội cũng khen anh bình tĩnh lý trí, là thiếu tướng trẻ tuổi nhất.”
“Tiểu Lạc, em cứ nhìn chằm chằm anh Hai chị, có phải thấy anh ấy sắp xảy ra chuyện gì không?” Phó Nhiễm lo lắng hỏi.
Tô Tiểu Lạc đỏ bừng mặt, cố gắng giữ bình tĩnh: "Không, chỉ là em hơi lơ đễnh thôi.”
“Thế còn Lỗi Lỗi thì sao? Còn mẹ nữa? Phải làm sao bây giờ?” Phó Nhiễm cũng đau đầu không kém.
Dù chọn đường nào cũng khó lòng ổn thỏa.
“Phó Nhiễm, em suy nghĩ quá nhiều rồi.” Phó Thiếu Đình không cho là đúng nói: "Chúng ta có thể hiếu thảo, nhưng không thể giao cả cuộc đời mình cho mẹ. Cuộc đời của mẹ đã rối ren không thể cứu vãn, sao bà có thể chèo lái cuộc đời em?”
Tô Tiểu Lạc gật gù đồng tình: "Phó Thiếu Đình, cuối cùng anh cũng nói được một câu có lý.”
Phó Thiếu Đình liếc cô một cái:
“Vất vả cho cô rồi. Tôi bình thường nói toàn chuyện không ra gì, cô cũng hiểu được.”
“…”
*****
Khi Tô Tiểu Lạc về đến nhà, Vương Thiến và Tô Viễn đều có mặt. Cả nhà ngồi quây quần trên ghế sofa, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi nhìn cô.
Tô Tiểu Lạc sờ mặt mình, thắc mắc: "Mọi người nhìn em làm gì vậy?"
"Tiểu Cửu, chị mang cho em ít đồ ngọt, đều là những món em thích." Vương Thiến chỉ vào mấy thứ trên bàn.
"Tiểu Cửu, nghe nói em thích chiếc kẹp tóc lần trước, anh đã nhờ người mang về một bộ, em xem có thích không?" Tô Viễn cũng đặt chiếc hộp lên bàn.
Tô Vãn ngồi đó, mắt đỏ hoe. Anh cả chị dâu chưa bao giờ đối xử tốt với cô ta như vậy!
Tô Tiểu Lạc đi tới, mở hộp ra, bên trong không chỉ có kẹp tóc, còn có dây chuyền và vòng tay, đều là ngọc trai.
"Đẹp quá!"
"Nhưng hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi, sao tự nhiên lại tặng quà cho cô?