Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 111

 

“Chị dâu của em có tin vui rồi.” Tô Viễn nhìn sang Vương Khiết, ánh mắt đầy vẻ vui mừng khó tả cùng chút cảm xúc lẫn lộn khó nói nên lời.

Trước đây, hai vợ chồng mãi không có con, trong lòng Tô Viễn cũng thấy có phần thất vọng. Nhưng thời gian trôi qua, dần dần anh cũng không để ý đến chuyện đó nữa.

Thêm vào đó, công việc bận rộn khiến anh chẳng còn nghĩ tới chuyện con cái. Nếu không phải Vương Khiết cứ mãi nhắc đến việc muốn có con, anh cảm thấy không có con cũng không sao, chỉ cần vợ chồng tình cảm tốt đẹp là đủ. Cho nên khi Vương Khiết thử đủ mọi cách để có thai, đôi lúc anh còn thấy phiền lòng vì điều đó.

Nhưng khi Vương Khiết thực sự mang thai, tâm trạng anh thay đổi hẳn. Cảm giác vui sướng khi sắp được làm bố khiến anh trở tay không kịp, nhưng cũng ngập tràn hạnh phúc.

“Tiểu Cửu, cảm ơn em.” Tô Viễn chân thành nói. “Lúc em bảo anh chị dọn ra ngoài ở, anh còn tưởng… Xin lỗi, là anh nhỏ nhen.”

“Còn tưởng gì cơ?” Vương Khiết không vui hỏi. “Nếu không nghe lời Tiểu Cửu, đời này anh đừng mong làm bố!”

“Đúng, là lỗi của anh hết!” Tô Viễn vội vàng nhận lỗi.

“Tiểu Cửu, em đừng để bụng. Anh Cả tính tình thẳng thắn, làm việc nói năng có thể không chu toàn. Nếu em có gì không vừa ý, cứ nói với chị dâu, để chị dâu xử lý anh ấy!” Tô Hòa đứng bên cạnh phụ họa.

“Đúng, cứ làm vậy đi!” Tô Viễn vội gật đầu.

“Được thôi, vậy chị dâu phải cẩn thận đó. Em rất thích mách lẻo đấy!” Tô Tiểu Lạc cười nói.

“Mách lẻo tốt mà! Chỉ sợ chịu ấm ức lại giấu trong lòng.” Vương Khiết nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc, dịu dàng nói: “Chỉ cần anh Cả em làm gì không tốt, chị dâu nhất định đứng ra bảo vệ em.”

“Anh Cả, lần này anh tiêu rồi!” Tô Hòa bật cười trêu chọc.

“Cháu dâu Cả mang thai là chuyện lớn, sau này phải chú ý hơn.” Tâm tình Tô Chính Quốc rất tốt, cười nói đầy phấn khởi.

“Hay là hai đứa dọn về đây ở đi? Có thai rồi, đừng ở ngoài nữa. Để mẹ nấu cơm chăm sóc cho!” Trình Nhã lo lắng nói.

“Mẹ, không sao đâu. Bên kia gần chỗ làm của bọn con, thuận tiện hơn. Chờ sau khi sinh xong, con sẽ không khách sáo đâu, vẫn phải nhờ mẹ chăm cháu đấy ạ!” Vương Khiết cười đáp.

Trình Nhã nghe vậy vui mừng đến mức không ngậm miệng được, vội nói: “Được, được, thế thì tốt!”

Cả nhà đang nói chuyện thì anh hai Tô Đông trở về. Nhìn thấy mọi người vui vẻ, anh ấy gượng cười chua chát: “Mọi người đông đủ quá.”

“Sao lần nào cũng chỉ có mình em về thế?” Tô Viễn không hài lòng hỏi.

Anh hai Tô Đông lần nào về cũng chỉ đi một mình, vợ anh ấy Nghiêm Chỉ rất ít khi xuất hiện. Trước kia lấy lý do là con nhỏ nên ở nhà trông con. Giờ con đã lớn, nhưng cũng chẳng mang con về thăm ông bà nội.

Trước khi về, Tô Đông vừa cãi nhau với vợ nên tâm trạng không tốt, chỉ nói qua loa: “Cô ấy đưa con đi học viết chữ nên không rảnh ạ.”

“Lần nào cũng có lý do. Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp Tử Thành và Tử Huyên?” Tô Hòa không vui trách móc.

“Lần sau chắc chắn, lần sau chắc chắn.” Tô Đông gượng cười, cố gắng đổi chủ đề: “Nghe nói chị dâu có tin vui, Nghiêm Chỉ bảo em mang ít trứng gà đến cho chị.”

“Cảm ơn em.” Vương Khiết nhận lấy túi trứng mà không hề vạch trần lời nói dối của Tô Đông.

Nhà họ Nghiêm là gia đình thư hương thế gia, bố mẹ đều là giáo sư đại học. Từ lúc bước vào cửa nhà, họ đã tỏ rõ thái độ khinh thường. Nghiêm Chỉ vốn xem thường Vương Khiết, sao có thể chủ động tặng trứng gà?

Không chỉ khinh thường Vương Khiết, cô ta còn coi thường cả nhà họ Tô. Cho dù họ có địa vị cao đến đâu, trong mắt cô ta cũng chỉ là đám người thô kệch chỉ biết chiến đấu ngoài chiến trường, không có chút học vấn nào.

Vì thế cô ta không cho bất kỳ đứa trẻ nào về thăm nhà họ Tô, sợ chúng nhiễm phải thói xấu.

Trình Nhã đứng bên lặng lẽ lau nước mắt, bất lực không biết phải làm sao. Con dâu không muốn về, chẳng lẽ họ lại ép buộc?

Trình Nhã từng dẫn Tô Vãn đến thăm, nhưng bị chê trách đến mức chẳng còn mặt mũi nào, từ đó không bao giờ đến nữa. Chỉ cần tình cảm giữa Tô Đông và Nghiêm Chỉ không có vấn đề, bà ấy đành nhắm mắt cho qua.

"Anh Hai, sao mặt anh lại bị cào thế kia?" Tô Hòa vốn tinh mắt, vừa lại gần đã phát hiện ra ngay.

"Chắc là vô ý thôi." Tô Đông vội vàng che đi.

Trình Nhã bước tới gạt tay con trai ra, thấy trên cổ còn có mấy vết cào nữa, sắc mặt bà ấy liền biến đổi: "Đây mà là vô ý sao? Ai cào con thế?"

"Con, con cào đấy." Tô Đông vội vàng nói.

"Nhà họ Nghiêm gia giáo thế kia mà nuôi dạy con cái cũng chẳng ra gì!" Tô Hòa lên tiếng mỉa mai.

Sắc mặt Tô Đông hơi khó coi: "Em Sáu, em đừng có kiếm chuyện được không?"

Tô Hòa bực bội không nói gì nữa, cũng chẳng buồn nói.

Trình Nhã thở dài một hơi: "Lát nữa lúc về thì mang hai lon sữa bột ở nhà đi."

Tô Đông đáp: "Tối nay con ở nhà, để hôm khác rồi nói!"

Trình Nhã nhíu mày: "Sao con lại ở đây được? Con dâu một mình ở nhà với hai đứa nhỏ đấy!"

Tô Đông thản nhiên nói: "Bố mẹ cô ấy cũng ở đó mà, không sao đâu, bình thường cũng chẳng cần đến con."

Tô Đông xoay người đi lên lầu, để lại mọi người nhìn nhau ngơ ngác.

Trình Nhã lo lắng nói: "Hôm nay thằng Hai có vẻ không bình thường, lát nữa thằng Cả nói chuyện với nó nhé."

Tô Tiểu Lạc nhẩm tính một chút, trong lòng đã hiểu rõ bảy tám phần. Anh Hai này, e là sống không nổi nữa rồi. Trong cung phu thê, nữ phương quá mạnh mẽ dẫn đến mất cân bằng. Nếu anh Hai không chịu nhường nhịn nữa thì cuộc hôn nhân này cũng đến hồi kết thúc.

Ăn cơm xong, Tô Đông nằm trên ghế dài ngoài sân, yên lặng nhìn trăng trên trời.

Tô Viễn đi tới, kéo một cái ghế ngồi xuống hỏi: "Sao vậy, nói với anh nghe nào."

Tô Đông ngồi dậy, đưa cho Tô Viễn một điếu thuốc, Tô Viễn xua tay: "Cai rồi, chị dâu em có thai."

"Tốt quá." Tô Đông cất thuốc đi, cũng không hút nữa. "Anh Cả, lúc em quen Nghiêm Chỉ, cô ấy hoàn toàn không giống như bây giờ. Cô ấy đơn thuần tốt bụng, xinh đẹp, lại hết lòng yêu em."

"Thật không giấu gì anh, mặt em là do cô ấy cào." Tô Đông bất lực nói. "Em thậm chí còn cảm thấy như kết hôn với một người khác vậy."

"Hôn nhân chính là củi gạo dầu muối tương cà mắm, có lẽ em quá bận đã bỏ bê cô ấy." Tô Viễn khuyên nhủ.

Ngày trước mọi người trong nhà đều khuyên Tô Đông nên tìm một người cũng là quân nhân để kết hôn. Không vì gì khác, chỉ để có thể thông cảm cho nhau, hiểu được nỗi vất vả của đối phương.

Nhưng Tô Đông khăng khăng nói rằng Nghiêm Chỉ không giống người khác, anh ấy kết hôn với Nghiêm Chỉ nhất định sẽ hạnh phúc viên mãn. Anh ấy nhất định phải cưới Nghiêm Chỉ.

Năm năm ngắn ngủi của cuộc hôn nhân này, lại giống như đã trải qua cả một thế kỷ xa xôi.

"Em cũng đã từng tự kiểm điểm bản thân, có phải là do em không." Tô Đông thở dài, "Cô ấy trách em không về nhà với cô ấy và con cái. Nhưng thực tế thì sao? Em về đến nhà, không tắm rửa thì không được chạm vào con. Cũng không được phép chơi đùa với con, con mà bị ngã hay va vào đâu là cô ấy lại đuổi theo cãi nhau với em không ngừng."

"Anh Cả, anh không biết em sống áp lực thế nào đâu." Tô Đông buồn bã nói. "Cô ấy không cho con về nhà mình, nói nhà mình toàn là người thô lỗ sẽ làm hư con. Còn sau lưng thì nói với bố mẹ cô ấy đủ điều, em thật sự không chịu nổi nữa."

"Lúc trước cô ấy nói nhà cô ấy chỉ có mình là con gái, cô ấy không nỡ xa bố mẹ. Nhà mình rất thoáng, không hề ý kiến gì về việc hai đứa ở đâu. Hôm nay cãi nhau, cô ấy nói em là ở rể, còn nói muốn đổi họ cho con."

"Haha." Tô Đông cười bất lực, "Anh Cả, em đã nói với cô ấy rồi, em muốn ly hôn!"

"Choang" một tiếng, chậu sắt rơi xuống đất phát ra tiếng động chói tai. Tô Đông và Tô Viễn quay đầu lại thì thấy Trình Nhã đang đứng đó.

"Mẹ!"


Bình Luận (0)
Comment