Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 112

 

Nhà họ Tô mở một cuộc họp gia đình khẩn cấp.

Vẻ mặt Trình Nhã nặng nề nói: "Mẹ không đồng ý cho hai đứa ly hôn."

Tô Chính Quốc ngồi một bên, không nói gì. Tô Đông là cháu trai của ông, ông vẫn chưa nghĩ thông suốt chuyện này.

Nghiêm Chỉ có một loại cảm giác ưu việt bẩm sinh, bố mẹ đều là giáo sư đại học, bản thân cô ta cũng là sinh viên đại học.

Năm đó, việc cô ta có thể để mắt đến Tô Đông là điều không ai ngờ tới.

Lúc đó, nhà họ Tô cũng đã mở một cuộc họp gia đình, mọi người đều cảm thấy hai người không hợp nhau lắm. Bởi vì công việc của Tô Đông đặc thù, người làm văn chương thường có tâm hồn lãng mạn, bay bổng.

Nhưng lúc đó Tô Đông bị tình yêu làm cho mờ mắt, cho rằng tất cả những điều này đều không phải là vấn đề. Bây giờ, cuộc sống hôn nhân của anh ấy rối như tơ vò, cũng không biết rốt cuộc là do đâu mà ra.

Tô Chính Quốc nói: "Hay là gọi Nghiêm Chỉ đến đây, để hai đứa nói chuyện rõ ràng."

Từ trước đến nay, nhà họ Tô chưa từng xảy ra chuyện ly hôn, ông không muốn cháu trai mình trở thành người đầu tiên.

"Cô ấy cao quý lắm, sao có thể đến nhà mình được chứ?" Tô Đông nói với vẻ mỉa mai.

"Con đề nghị ly hôn, con dâu nói gì?" Trình Nhã hỏi.

"Cô ấy không nói gì cả." Tô Đông thản nhiên nói.

"Chị ta chỉ động tay động chân thôi." Tô Vãn tức giận nói. Năm đó khi Nghiêm Chỉ mới về nhà chồng, cô ta đã đặc biệt chuẩn bị quà. Nghiêm Chỉ lúc đó nhận lấy, nhưng sau đó lại không mang quà của cô ta đi.

"Chú Hai, bình thường cô ấy cũng đánh em như vậy sao?" Vương Thiến nhíu mày hỏi.

"Không có, hôm nay là do em chọc cô ấy tức giận nên cô ấy mới động tay động chân." Tô Đông có chút xấu hổ nói.

"Còn nói là con nhà gia giáo nữa chứ!" Tô Vãn không dám nói quá nặng lời, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.

"Mọi người đừng bận tâm thay con nữa, năm đó con muốn cưới cô ấy, mọi người không ngăn cản được con. Bây giờ con muốn ly hôn, mọi người cũng không ngăn cản được con!" Tô Đông nói như muốn buông xuôi tất cả.

"Hỗn xược!" Tô Chính Quốc sa sầm mặt: "Tô Hòa, Tiểu Lạc, ngày mai hai đứa đi đưa Nghiêm Chỉ đến đây, cho dù có ly hôn thì cũng phải nói rõ ràng mọi chuyện!"

"Ông nội đừng giận, cháu với anh Sáu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn nói.

Sắc mặt Tô Chính Quốc lúc này mới dịu lại: "Ngày mai đến đó cũng không thể đi tay không, Trình Nhã, con chuẩn bị một chút đi."

Trình Nhã gật đầu, xoay người đi vào bếp. Trong tủ còn hai lon sữa bột, bình thường không ai nỡ uống, bà ấy đặc biệt để dành cho cháu nội.

Còn có thêm hai hộp thịt hộp mà người ta biếu.

Tô Vãn đi vào, khó chịu nói: "Mẹ, chị Hai căn bản là coi thường nhà mình, mẹ có chuẩn bị nhiều đồ hơn nữa thì họ cũng sẽ không biết ơn đâu."

Năm đó khi Tô Đông kết hôn, nhà họ Tô đã sắm sửa đầy đủ "tam chuyển nhất hưởng" (*), thậm chí cả đồ nội thất cũng là do nhà họ Tô bỏ tiền ra đặt.

Nói khó nghe một chút, ngay cả căn nhà đó cũng là do Tô Chính Quốc nhờ người xin cấp. Bố mẹ Nghiêm Chỉ đúng là giáo sư đại học, nhưng trong thời kỳ đặc biệt đó, họ bị nhốt trong chuồng bò.

Sau này được thả ra, nhưng cảnh tượng huy hoàng đã không còn như xưa.

Họ vừa khinh thường sự thô lỗ của nhà họ Tô, nhưng lại vừa hưởng thụ những phúc lợi mà nhà họ Tô mang lại, thật sự khiến người ta không chịu nổi.

Con người ai cũng tham lam, mỗi lần Nghiêm Chỉ gây sự với Tô Đông, nhà họ Tô đều phải mất máu một lần. Không phải là tiền nong thì cũng là đồ đạc.

Lần trước gây sự là một năm trước, vào đêm giao thừa, cô ta đòi mua một chiếc tivi.

Phiếu mua tivi rất khó kiếm, Tô Đông đành phải về nhà. Anh cả Tô Viễn vừa hay có phiếu, định mua cho gia đình, cuối cùng cũng nhường cho cô ta.

Những chuyện như thế này rất nhiều. Lặp đi lặp lại nhiều lần, cho dù là người bằng đất sét cũng có ba phần nóng giận.

"Cũng không phải cho nó, là cho hai đứa nhỏ." Trình Nhã bất đắc dĩ thở dài.

(*) "Tam chuyển nhất hưởng" (三转一响): chỉ bốn món đồ hồi môn xa xỉ thời xưa ở Trung Quốc. Tam chuyển bao gồm xe đạp, đồng hồ đeo tay, máy may. Nhất hưởng là radio.

****

Sáng sớm hôm sau, Tô Hòa gọi Tô Tiểu Lạc cùng ra ngoài. Tô Tiểu Lạc nhìn những thứ anh Sáu xách theo, không khỏi hỏi: "Anh thật sự muốn mang những thứ này qua đó à?"

"Mẹ bảo mang mà." Tô Hòa cũng chẳng muốn mang theo chút nào.

"Chúng ta là đi gọi người ta, mang nhiều đồ thế này, người khác lại tưởng chúng ta đuối lý đấy!" Tô Tiểu Lạc không muốn mang theo, mấy thứ này nặng lắm.

"Cũng đúng, vậy mấy thứ này phải làm sao?" Tô Hòa nhíu mày.

"Anh Sáu, nhà họ Tô nể mặt chị ta là vì nể mặt anh Hai, nể mặt hai đứa nhỏ. Nhưng nếu chị ta vì thế mà thật sự làm giá với nhà họ Tô, anh Sáu, anh có nể mặt chị ta không?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Chắc chắn là không, trước giờ anh có cho chị ta sắc mặt tốt đẹp gì đâu." Tô Hòa vội vàng xua tay.

"Vậy đó, đã đến nước này rồi còn câu nệ lễ nghĩa gì nữa?" Tô Tiểu Lạc bảo anh ấy bỏ đồ xuống.

"Vậy nếu ông nội truy cứu, em phải nói là chủ ý của em đấy." Tô Hòa lớn thế này rồi mà còn bị đánh suốt thì thật không ra thể thống gì.

"Có em ở đây, anh cứ yên tâm." Tô Tiểu Lạc vỗ ngực đảm bảo.

Tô Hòa cất đồ đi, rồi chở Tô Tiểu Lạc đến nhà họ Nghiêm bằng xe đạp.

Nhà họ Nghiêm là một căn nhà cấp bốn có sân vườn, từ ngoài có thể nhìn thấy hoa cỏ được trồng bên trong, sân cũng được dọn dẹp rất gọn gàng.

Tô Hòa nhỏ giọng nói: "Về căn nhà này, chị ta cũng đã gây sự với anh Hai rồi. Nói nhà mình ở nhà lầu hai tầng, tại sao nhà chị ta lại ở nhà cấp bốn, lúc đó anh biết chuyện chỉ biết cạn lời. Căn nhà này là ông nội phải mất mặt đi xin đấy."
(Rồi, thêm một đứa cực phẩm lên sàn nữa)

Lòng tham của con người đúng là không đáy.

Một khi có yêu cầu mà được đáp ứng ngay lập tức, sẽ trở thành thói quen. Một khi đã thành thói quen, đột nhiên không đáp ứng nữa, ngược lại sẽ trở thành cái sai.

Tô Tiểu Lạc nhếch môi.

"Bạch nhật y sơn tận, Hoàng Hà nhập hải lưu." (**)

"Bạch nhật..."

Giọng trẻ con trong trẻo vang lên từ bên trong.

"Tử Huyên, đến lượt cháu đọc nào."

"Bạch nhật y sơn tận, Hoàng Hà nhập hải lưu."

"Ngoan, đọc rất hay, thưởng cho cháu một viên kẹo!"

"Cảm ơn ông ngoại!" Tô Tử Huyên ngoan ngoãn nói.

"Tử Thành, nếu cháu còn không đọc thuộc, sẽ không có kẹo đâu đấy!" Giáo sư Nghiêm khoanh tay, vẻ mặt nghiêm nghị nói.

"Bài thơ này thì có gì hay mà phải đọc? Sau này cháu muốn làm đại anh hùng, chíu chíu, bắn chết kẻ xấu!" Tô Tử Thành làm động tác bắn súng, chĩa vào giáo sư Nghiêm.

Giáo sư Nghiêm tức không nhẹ, lắc đầu nói: "Đồ không thể dạy dỗ nổi! Đều tại bố cháu làm hư cháu rồi."

"Bố cháu không xấu! Bố cháu là anh hùng, ông nội cháu cũng là anh hùng, cụ cố cháu là siêu cấp đại anh hùng." Tô Tử Thành lớn tiếng nói, "Cháu muốn đi tìm họ, mọi người mau đưa cháu đến đó đi!"

Tô Tử Thành mới bốn tuổi, nói năng còn ngây ngô.

Giáo sư Nghiêm tức giận nói: "Nuôi cháu bao nhiêu năm thật là uổng công!"

Mẹ Nghiêm từ trong nhà đi ra, trên tay bưng đĩa hoa quả, bên trên là những quả nho tím, cười nói: "Ông Nghiêm, có câu này ông quên rồi à? Cháu ngoại là chó nhà ngoại, ăn xong rồi đi."

Giáo sư Nghiêm nói: "Được rồi, Tử Huyên lại đây ăn nho. Tử Thành, cháu không đọc thuộc bài thơ cổ này thì không được ăn nho."

Tô Tử Thành hừ một tiếng: "Không cho ăn thì thôi, cháu không thèm."

Giáo sư Nghiêm tức đến đau đầu: "Lúc trước tôi đã nói gì nào, không thể lấy người làm lính. Thô lỗ không có văn hóa. Nhìn Tử Thành xem, giống nhà họ Tô y đúc. May mà Tử Huyên không giống, nếu không thì thật là..."

"Thôi thôi, vào nhà ăn đi." Mẹ Nghiêm dắt Tử Huyên vào nhà.

Giáo sư Nghiêm nghiêm nghị nói với Tử Thành: "Cháu tự kiểm điểm lại bản thân mình đi, không đọc thuộc thì không được vào nhà!"

Tô Tử Thành tuy còn nhỏ tuổi nhưng tính cách giống nhà họ Tô, rất cứng đầu. Cậu bé ôm khẩu súng gỗ của mình, đi ra ngoài cửa.

"Chú Sáu!"

"Thằng nhóc trí nhớ tốt đấy!" Tô Hòa bế cậu bé lên.

"Cháu muốn đi tìm bố, tìm ông bà nội." Tô Tử Thành nói.

"Được, đi thôi!" Tô Tiểu Lạc lấy giấy bút ra, viết một tờ giấy rồi ghim lên cửa.

"Đây là cô Cửu của con."

"Cô Cửu."

"Ngoan!" Tô Tiểu Lạc rất thích cậu nhóc mềm mại đáng yêu này, liền véo véo mũi cậu bé.

(**) Hai câu thơ đầu trong bài thơ Đăng Quán Tước Lâu (登鹳雀楼) của Vương Chi Hoán.

Bình Luận (0)
Comment