Người vừa đến là Điền Quyên, bạn từ thuở nhỏ của Nghiêm Chỉ.
Ngay khi xuất hiện, cô ta đã khéo léo chuyển mọi mâu thuẫn về phía Tô Đông. Người ta thường nói thà phá mười ngôi chùa chứ không phá một cuộc hôn nhân, nhưng Điền Quyên thì dường như quyết không dừng tay nếu chưa làm tan vỡ nó.
Tô Tiểu Lạc quan sát tướng mạo của Điền Quyên: gò má cao, ấn đường hẹp và có vân, sống mũi nhọn cao nhưng gầy gò thiếu thịt. Những người như vậy thường có lòng đố kỵ mạnh mẽ, không chịu được việc người khác hơn mình, thậm chí sẽ dùng thủ đoạn mờ ám để đối phó đối phương.
Còn Nghiêm Chỉ, lông mày dày đậm, đuôi mắt hơi xệ, khoảng cách giữa lông mày và mắt nhỏ. Người như vậy dễ ghen tuông, có tính kiểm soát cao, nội tâm phong phú nhưng không giỏi giao tiếp, lại hay nhạy cảm đa nghi.
Thêm vào đó từ nhỏ cô gái ta được bố mẹ nuông chiều, chưa từng trải qua khó khăn lớn. Tâm trí khá đơn thuần, dễ bị người khác kích động.
Nghiêm Chỉ thở dài: "Anh ta đến rồi, giờ đang ra ngoài hút thuốc.”
“Ồ.” Điền Quyên cau mày hỏi:
“Hai người làm hòa rồi à?”
“Chưa.” Nghiêm Chỉ trả lời như thể đã chấp nhận buông xuôi:
“Chắc chẳng thể làm hòa nổi nữa.”
“Chỉ Chỉ, thật ra Tô Đông cũng không tệ lắm đâu! Tuy không quan tâm gia đình, cũng chẳng chăm sóc cậu nhiều, nhưng ít nhất anh ấy vẫn nộp lương đều đặn.” Điền Quyên cố gắng thuyết phục.
Nhưng lời này lọt vào tai Nghiêm Chỉ lại càng khó nghe. Cô ta phản bác: "Nhà ai mà đàn ông không nộp lương? Đúng là lương của anh ta cao hơn người khác một chút, nhưng tiền có thể thay thế sự quan tâm mà tôi cần sao? Điền Quyên, thứ tôi muốn đâu phải là tiền.”
Khóe miệng Điền Quyên giật nhẹ, nhưng Nghiêm Chỉ mải chìm trong suy nghĩ, không hề nhận ra.
Cao hơn một chút ư?
Lương của Tô Đông mỗi tháng là sáu mươi đồng, chưa tính các khoản phúc lợi.
Trong khi chồng của Điền Quyên chỉ được hai mươi lăm đồng một tháng. Không chỉ không đưa tiền cho vợ, anh ta còn dùng tiền của cô để sinh hoạt. Bố mẹ chồng chẳng những không giúp đỡ gì, mà còn không trông con, nói chi đến việc cho tiền hay mua đồ.
Mỗi lần nghe Nghiêm Chỉ kể về những bất hạnh của mình, Điền Quyên chỉ cảm thấy lòng đố kỵ sôi trào.
Một gia đình chồng dễ chịu như vậy, muốn tìm ở đâu nữa?
Họ thậm chí còn hay giúp đỡ nhà cô ta, mua đồ cho con cô ta. Còn Tô Đông, dù bận rộn không có thời gian chăm sóc gia đình nhưng anh ấy không đánh mắng, còn tự nấu ăn cho Nghiêm Chỉ, đối xử với cô ta như bảo bối.
So sánh thế, chồng của Điền Quyên chỉ thêm đáng chán. Không có tiền, người lại chẳng ra gì.
Nghiêm Chỉ nói cuộc sống của mình chẳng thể tiếp tục, vậy thì đừng tiếp tục nữa!
Điền Quyên lập tức đưa ra một ý kiến xấu, bảo Nghiêm Chỉ nên hành hạ Tô Đông, thậm chí đổi họ cho con cái.
Nghiêm Chỉ sống như một cô công chúa mãi mơ mộng về tình yêu. Ai ai xung quanh cũng chiều chuộng cô ta, vậy là sao chứ?
Khi Điền Quyên phải đau đầu vì từng đồng bạc lẻ, thì Nghiêm Chỉ lại làm mình làm mẩy vì không được chồng yêu chiều.
Đúng là so sánh chỉ tổ tức chết!
Có lúc Điền Quyên tự hỏi, liệu Nghiêm Chỉ có cố tình khoe khoang trước mặt mình không. Nhưng theo quan sát, hoàn toàn không phải! Cô công chúa được nuông chiều từ nhỏ này, đến giờ vẫn sống trong thế giới cổ tích của mình.
Nếu cô là vợ của Tô Đông, cô nhất định sẽ chăm sóc gia đình chu đáo, luôn tươi cười mỗi khi chồng về nhà. Có hai đứa con đáng yêu, cuộc sống thế này còn gì hơn?
Nghiêm Chỉ không trân trọng, nhưng Điền Quyên thì lại rất muốn!
“Chỉ Chỉ, cậu đừng nghĩ như vậy. Tô Đông ở trong quân đội đã rất vất vả rồi, làm gì còn thời gian và sức lực để dỗ dành cậu?” Điền Quyên giả vờ bất đắc dĩ nói.
“Nếu vậy thì ly hôn đi. Tôi, Nghiêm Chỉ, không cần một cuộc hôn nhân không có tình yêu.” Nghiêm Chỉ nghiêm túc nói.
“Ôi, đàn ông đều thế cả, có rồi thì không biết trân trọng.” Điền Quyên thở dài. “Chồng tôi cũng vậy, tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.”
“Thật sao?” Nghiêm Chỉ nắm tay Điền Quyên khẩn thiết hỏi:
“Chồng cậu không phải ngày nào cũng về nhà sao, vậy mà vẫn không tốt à?”
Điền Quyên nghe câu hỏi mà bối rối không nói được lời nào.
Ngay cả Tô Tiểu Lạc cũng không nhịn được cười. Tiêu chuẩn của Nghiêm Chỉ về “tốt” lại thấp đến thế sao?
Điền Quyên nhìn vào tay Nghiêm Chỉ. Đôi tay cô ta nhỏ nhắn, lòng bàn tay mềm mại như bông, làn da mịn màng trơn láng tựa ngọc quý. Các ngón tay tựa như những măng non mới nhú trong ngày xuân, vừa trắng vừa mịn, thoáng hiện sắc hồng nhạt.
Nhìn lại tay mình, Điền Quyên thấy những vết chai sạn dày cộm trên đầu ngón tay. Một người như Nghiêm Chỉ, mười đầu ngón tay không dính nước xuân, làm sao hiểu được nỗi khổ cực của cô?
Trong lòng Điền Quyên càng thêm cay đắng. Nghiêm Chỉ được gả cho một người như Tô Đông mà còn cảm thấy oan ức, trong khi Điền Quyên cô lấy phải một kẻ vô tích sự như Tôn Cường thì phải tự thấy thỏa mãn?
Khóe miệng Điền Quyên khẽ giật, nói: "Thế thì cậu không hiểu Tôn Cường rồi. Nếu đổi cậu sống với anh ta, e là một ngày cũng không chịu nổi.”
“Không đâu! Anh Cường là người rất hào sảng lại nhiệt tình, ai cũng khen anh ấy là người tốt. Hơn nữa anh ấy còn biết lo cho gia đình, tìm được một người như vậy đâu có dễ. Nếu là mình, mình sẽ mừng thầm đấy! Quyên, cậu đúng là không biết trân trọng hạnh phúc!” Nghiêm Chỉ thành thật khuyên nhủ.
Điền Quyên chỉ muốn bóp cổ cô ta!
Cái tên Tôn Cường hay tranh trả tiền với đám bạn bè vô dụng bên ngoài, trong mắt Nghiêm Chỉ lại trở thành hào sảng. Kẻ lười biếng đến mức ghế nhà hỏng cũng không sửa, chỉ biết ra ngoài nịnh bợ người khác, lại bị cô ta gán cho là nhiệt tình. Ngày ngày về nhà nằm ườn trên giường, thế mà cũng gọi là biết lo cho gia đình?
“Thật là oan ức cho cô phải gả cho một người như tôi.” Tô Đông từ ngoài bước vào, ánh mắt lạnh lẽo như dao cứa thẳng lên gương mặt Nghiêm Chỉ.
“Hừ!” Nghiêm Chỉ hậm hực đáp trả: "Đúng là oan ức vô cùng.”
Ánh mắt Điền Quyên bỗng trở nên đờ đẫn, hướng về phía Tô Đông. Thật ra ngày trước cô ta cũng từng thích anh ấy. Nhưng Tô Đông quá xuất sắc, cô ta chỉ biết giấu kín cảm xúc này trong lòng.
Nào ngờ, Nghiêm Chỉ lại dám theo đuổi Tô Đông, còn khoe khoang với cô ta rằng: “Tô Đông dễ theo đuổi lắm!”
Điền Quyên không thể chấp nhận nổi. Người đàn ông hoàn hảo trong mắt cô ta lại cưới một người như Nghiêm Chỉ: chỉ đẹp mã nhưng vô dụng.
Nhất là sau khi kết hôn, Tô Đông còn làm đủ mọi thứ vì Nghiêm Chỉ. Điều đó khiến Điền Quyên xót xa. Một người đàn ông đỉnh đạc như anh ấy lại bị cả xóm giềng đồn đại là sống nhờ vợ.
“Bảy ngày tới, lúc nào cô muốn ly hôn, tôi đều sẵn sàng.” Tô Đông dửng dưng nói.
“Tô Đông, anh!” Nghiêm Chỉ giận dữ, nhưng trước mặt Điền Quyên, cô ta không thể tỏ ra yếu thế, liền tuyên bố: "Ai không đi là chó con!”
Điền Quyên mừng thầm trong lòng. Nếu hai người họ thực sự ly hôn, liệu cô ta có cơ hội không?
Cô ta cũng cần tìm cách để ly hôn chồng mình.
Nghiêm Chỉ không phải thích Tôn Cường sao?
Vậy thì đổi chỗ cho nhau đi!
“Cả hai bình tĩnh lại đi. Hôn nhân đâu phải trò đùa, sao có thể nói ly là ly ngay được?" Điền Quyên tỏ vẻ hòa giải, nhưng trong lòng chỉ mong họ cãi nhau thật to, tốt nhất là sáng mai ly hôn luôn.
“Ly hôn sớm ngày nào thì tốt cho cô ta ngày ấy. Chúc cô ta sớm tìm được người chồng giống như Tôn Cường!” Tô Đông cười lạnh. Trong mắt Nghiêm Chỉ, anh ấy thậm chí còn không bằng một kẻ vô lại?
“Cảm ơn lời chúc của anh! Tôi nhất định sẽ tìm được người tốt hơn anh!” Nghiêm Chỉ nghiến răng đáp.
Điền Quyên vui như mở hội, lại thêm dầu vào lửa: "Thôi, hai người đừng cãi nữa. Thế còn con cái thì tính sao đây?”
“Mỗi người một đứa!” Nghiêm Chỉ buột miệng nói mà chẳng kịp suy nghĩ.
“Haha, mỗi người một đứa!” Tô Đông cười nhạt, ánh mắt lạnh đi: "Cô nghĩ hay quá nhỉ? Con của tôi, không đời nào gọi người khác là bố!”