Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 125

 

“Thế thì anh cũng chẳng cản được tôi!” Nghiêm Chỉ tức tối nói, chưa ly hôn mà đã bắt đầu tính đường cho cô ta tìm đàn ông khác rồi.

“Xem ra cô mong chờ lắm nhỉ?” Tô Đông cười lạnh, mỉa mai: “Nghiêm Chỉ, sao trước đây tôi không nhận ra cô lòng dạ nặng nề như vậy. Lỗi của tôi là bây giờ mới đòi ly hôn, làm chậm trễ việc cô tìm người khác.”

“Tô Đông, anh có thể đừng nói kiểu châm chọc như thế không?” Nghiêm Chỉ cau mày.

“Tôi châm chọc sao?” Tô Đông nhướng mày, giọng lạnh lùng: “Đối với cô thì chẳng cần phải như vậy đâu.”

“Ý anh là gì? Tô Đông, anh nói rõ đi!” Nghiêm Chỉ không chịu buông, gặng hỏi đến cùng.

“Tôi chẳng có gì để nói với cô.” Tô Đông cảm thấy cô ta quá lằng nhằng, hơn nữa ở đây còn có bạn của cô ta nên không tiện tranh cãi. Anh ấy quay người bước ra ngoài.

Đúng lúc này, Phó Nhiễm và Lục Bắc Thành cũng tới, mang theo một ít bánh quy, đường đỏ và mạch nha.

“Anh hai Tô, bé Tử Huyên đỡ hơn chưa?” Phó Nhiễm hỏi.

“Không sao rồi. Nhưng mà, hai người…” Tô Đông nhìn Lục Bắc Thành không khỏi cau mày. Người đàn ông này là ai? Sao lại đi cùng Phó Nhiễm? Phó Nhiễm có bạn trai rồi sao? Thế còn thằng Sáu thì phải làm thế nào?

Là đàn ông, Tô Đông hiểu rõ tâm tư của Tô Hoà. Đôi khi, tình yêu khiến con người ta tự ti. Mấy người đàn ông nhà họ Tô vốn kín tiếng, thích ai cũng không dám chủ động thổ lộ.

Hồi đó nếu không phải… Tô Đông liếc nhìn Nghiêm Chỉ, đôi mày nhíu chặt hơn.

“À, anh không nhận ra à? Đây là Lục Bắc Thành!” Phó Nhiễm giới thiệu.

“Bắc Thành?” Tô Đông mở to mắt, đập mạnh một cái lên vai anh ta: “Cậu về khi nào thế? Sao không báo trước một tiếng?”

“Về được một thời gian rồi, dạo này bận sửa sang nhà cửa, giờ cũng gần xong. Em cũng định mời mọi người qua chơi.” Lục Bắc Thành mỉm cười nói.

“Chọn thời điểm chuẩn đấy, tôi vừa hay rảnh!” Tô Đông bật cười.

“Chị dâu, nghe nói con chị gặp chuyện, em chưa kịp chuẩn bị quà. Đợi hôm nào chị đến nhà em, em sẽ bù sau nhé, chị đừng để bụng.” Lục Bắc Thành lễ độ giải thích.

“Đừng gọi tôi là chị dâu, sắp không phải nữa rồi.” Nghiêm Chỉ vẫn còn bực tức, nhưng không muốn tỏ ra bất lịch sự, liền nói thêm: “Dù sao cũng cảm ơn cậu đã đến thăm con tôi.”

“Chuyện này là sao?” Lục Bắc Thành khó hiểu nhìn về phía Tô Đông. Tô Đông quàng tay qua vai anh ta: “Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Không đợi Lục Bắc Thành kịp nói gì, Tô Đông đã kéo anh ta rời khỏi. Lục Bắc Thành ngoái nhìn Tô Tiểu Lạc, chưa kịp nói chuyện với cô thì đã bị lôi đi mất.

Phó Nhiễm nhìn Tô Tiểu Lạc, dùng ánh mắt dò hỏi: Chuyện gì thế này?

Tô Tiểu Lạc chỉ nhún vai.

“Nghiêm Chỉ, bạn cậu đến rồi, tôi đi trước đây. Mai tôi còn phải đi làm, hôm khác lại đến thăm cậu.” Điền Quyên nói.

“Ôi dào, chẳng có gì to tát đâu. Cậu bận thì đừng qua nữa.” Nghiêm Chỉ nhấc túi đồ Điền Quyên mang đến lên, dúi lại vào tay cô ta: “cậu đến là được rồi, lần sau đừng mang gì nữa.”

Điền Quyên làm bộ từ chối, nhưng thực ra cũng chẳng mặn mà từ chối thật, cười nói: “Vậy tôi đi đây, các người cứ trò chuyện nhé.”

Tô Tiểu Lạc búng tay một cái, ra hiệu cho mèo Ôn Thần bám theo Điền Quyên. Hành vi của cô ta không đến mức phạm pháp, nhưng để cô ta gặp chút xui xẻo thì cũng không sao.

Con mèo mập lao đi như bay, nhanh chóng đuổi kịp Điền Quyên. Nó chính là Ôn Thần, nhiệm vụ của nó là mang vận rủi đến cho người khác. Trước đây Tô Tiểu Lạc còn kiềm chế nó, nhưng giờ thì tha hồ tung hoành.

“Meo meo!”

“Ở đâu ra con mèo mập ú này?” Điền Quyên nhíu mày, giơ chân định đá nó.

“Meo meo!” Con mèo tức giận kêu to, cô ta lại dám đá nó!

Chân Điền Quyên trượt một cái, ngã nhào từ trên cầu thang xuống. Đồ đạc trong tay văng tung tóe, cô ta thì ngã sõng soài trên mặt đất, trẹo cả chân, đau đớn kêu lên: “Ái da!”

Tiếng hét của cô ta thảm thiết đến mức khiến người nghe cũng phải rùng mình.

Nghe thấy tiếng động, đám người Nghiêm Chỉ lập tức chạy tới đỡ cô ta dậy khỏi mặt đất.
Nghiêm Chỉ lo lắng hỏi: "Chân cậu thế nào rồi? Có đi được không?"

Điền Quyên đau đến nhăn mặt, mắt cá chân sưng vù, cô ta lắc đầu, có chút xót xa nhìn mấy hộp thịt bị rơi vỡ trên đất.

Nghiêm Chỉ dìu cô ta đi khám bác sĩ.

Nhân cơ hội này, Phó Nhiễm mới có dịp nói chuyện riêng với Tô Tiểu Lạc: "Vợ chồng anh hai Tô rốt cuộc là sao vậy?"

Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng nói: "Điền Quyên này là đồ chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, chị ta đang cố tình chia rẽ anh hai chị dâu em đấy!"

"Phá hoại hạnh phúc gia đình người khác?" Phó Nhiễm không hiểu, "Sao chị ta lại làm vậy?"

"Chị ta thích anh hai em!" Tô Tiểu Lạc thản nhiên buông một quả bom.

"Hả?" Phó Nhiễm che miệng nhỏ giọng hỏi. "Tiểu Cửu, em nói vậy có bằng chứng không? Nữ đồng chí kia chắc cũng có gia đình rồi chứ!"

"Em tận mắt nhìn thấy, chắc chắn luôn." Tô Tiểu Lạc chỉ chỉ vào mắt mình.

"Cô ơi, Tử Huyên muốn ăn bánh quy, có được ăn không ạ?" Tô Tử Thành đi tới hỏi.

Tô Tử Huyên trên giường bệnh đã gần như ngủ thiếp đi, Tô Tiểu Lạc véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: "Cô thấy là cháu muốn ăn thì có! Đừng ăn nhiều quá đấy, biết chưa?"

"Hì hì!" Tô Tử Thành cầm bánh quy đi đến bên giường bệnh, đưa cho Tô Tử Huyên một cái.

Phó Nhiễm tò mò hỏi: "Vậy chẳng lẽ chị dâu em không phát hiện ra chuyện này sao?"

"Chị ta bị người ta bán rồi mà còn giúp đếm tiền ấy chứ!" Tô Tiểu Lạc bất lực nói. "May mà hai đứa nhỏ này không giống chị ta."

Phó Nhiễm lo lắng: "Nếu thật sự ly hôn, gia đình tan nát mất. Nhưng nếu tình cảm họ không tốt, đối với bọn trẻ mà nói cũng là một sự đau khổ."

Trong đầu Phó Nhiễm hiện lên chuyện hồi nhỏ, một đêm nọ, cô bị tiếng cãi nhau đánh thức, đi ra phòng khách thì thấy bố mẹ đang cãi nhau.

Mẹ khóc rất nhiều, chỉ trích bố, nói bố có người phụ nữ khác bên ngoài, muốn ly hôn!

Sợ bị phát hiện, cô chạy vội về phòng. Sau đó mẹ có hỏi cô, nếu bố mẹ chia tay thì cô sẽ theo ai. Cô nắm lấy tay mẹ nhỏ giọng nói: "Bố mẹ có thể đừng chia tay không ạ?"

Câu nói đó giống như một chiếc gông xiềng, bao năm qua luôn đè nặng trong lòng cô. Nếu bố mẹ thật sự ly hôn, có lẽ đối với cả hai người họ mà nói, đều là một sự giải thoát.

Phó Nhiễm luôn cảm thấy, bố mẹ không ly hôn là vì câu nói đó của cô, cho nên mới dẫn đến bây giờ tất cả mọi người đều rất đau khổ.

Nghiêm Chỉ dìu Điền Quyên từ ngoài cửa đi vào, cổ chân Điền Quyên được băng bó kỹ càng.

Phó Nhiễm: "Đây là thế nào?"

Nghiêm Chỉ dìu Điền Quyên đến chiếc giường bên cạnh, khó hiểu nói: "Vừa nãy lúc bác sĩ đang nắn xương cho Điền Quyên, không biết từ đâu chui ra một con mèo, bác sĩ giật mình nên dùng lực mạnh tay quá, làm gãy xương luôn."

"Xui xẻo thế."

Điền Quyên liếc nhìn Phó Nhiễm, cô ta từng nghe nói Phó Nhiễm là sao chổi nổi tiếng trong đại viện. Nếu không thì lúc cô ta đến còn khỏe mạnh, sao giờ lại không về được nữa?

Bản thân Phó Nhiễm vốn nhạy cảm, bắt gặp ánh mắt của cô ta liền lùi lại một chút.

Tô Tiểu Lạc nháy mắt ra hiệu với con mèo mập màu vàng cam ở góc phòng, nhận được mệnh lệnh, nó lập tức lao ra nhảy lên chân Điền Quyên, rồi nhảy nhót trên đó.

Điền Quyên đau đớn nhưng không dám nhúc nhích, chỉ có thể hét lớn: "Nhanh, nhanh đuổi nó đi!"

Nghiêm Chỉ tìm được một cây chổi, vừa vung vẩy vừa không dám tiến lên. Ôn Thần thì làm sao sợ mấy trò này, nó càng nhảy sung hơn.

"Ôi chao, Chỉ Chỉ cậu mau đuổi nó đi!" Điền Quyên gào lên.

Nghiêm Chỉ lập tức xông tới, con mèo mập nhanh nhẹn nhảy lên cây chổi của cô ta. Cô ta sợ quá vội vàng ném cả chổi đi, hét lớn: "Tô Đông, Tô Đông!"


Bình Luận (0)
Comment