Tô Đông và Lục Bắc Thành vừa nghe thấy tiếng động đã vội vàng lao vào phòng bệnh. Không chỉ họ, các y tá và bác sĩ gần đó cũng hốt hoảng chạy đến.
Trong phòng bệnh, con mèo mập đã làm loạn đến mức gà bay chó chạy, Nghiêm Chỉ trốn sau lưng Tô Đông. Nhìn cảnh này, Điền Quyên lại thấy lòng cay đắng.
Chỉ mới gần đây thôi, nhà cô ta bất ngờ xuất hiện một con chó hoang. Tên Tôn Cường kia lập tức đẩy cô ta ra làm lá chắn, suýt chút nữa cô ta đã bị con chó cắn.
Dù Tô Đông có cãi nhau với Nghiêm Chỉ đến đâu, anh ấy vẫn không bao giờ để cô ta phải đối mặt một mình với bất kỳ chuyện gì.
Điền Quyên nắm chặt tay, lòng thầm nghĩ: Nghiêm Chỉ hoàn toàn không xứng đáng có được một người đàn ông tốt như anh ấy!
Sau khi đuổi con mèo mập đi, cả phòng bệnh ai nấy đều mệt rã rời.
Bác sĩ cau mày hỏi: "Con mèo hoang này từ đâu chui vào vậy?”
Y tá cũng ngạc nhiên: "Không biết nó vào bằng cách nào nữa, lạ thật!”
“Thôi đừng nói chuyện nữa, mau xem chân cô ấy sao rồi.” Nghiêm Chỉ lo lắng nhắc.
Bác sĩ kiểm tra một lần nữa rồi dặn dò: "Không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng nhớ đừng cử động mạnh.”
Điền Quyên cảm thấy bực bội. Cô ta chỉ định đến để cười nhạo Nghiêm Chỉ, không ngờ lại phải trả giá bằng một cái chân đau.
Thấy sắc mặt Điền Quyên không tốt, Nghiêm Chỉ liền trấn an: "Cậu đừng lo, mấy ngày này bọn mình đều ở bệnh viện, sẽ chăm sóc cậu. Để Tô Đông qua nhà cậu báo tin nhé! Tiền viện phí mình lo hết, cậu đừng bận tâm.”
Điều kiện kinh tế của Điền Quyên không tốt, lại là bạn thân nhiều năm với Nghiêm Chỉ, nên cô ta không thể để Điền Quyên tự gánh khoản tiền này.
Lại nữa rồi!
Trong phòng bệnh đông người như thế, vậy mà Nghiêm Chỉ lại không hề ngại ngần, cứ thẳng tay dùng tiền đè cô ta.
Tự trọng của Điền Quyên không cho phép cô ta nhận sự giúp đỡ này, nhưng thực tế lại buộc cô ta phải cúi đầu. Nếu Nghiêm Chỉ không đứng ra, Tôn Cường cũng tuyệt đối sẽ không đưa tiền cho cô ta.
“Cảm ơn cậu, Chỉ Chỉ.” Điền Quyên nhỏ giọng buông một câu.
“Cậu với mình khách sáo làm gì!” Nghiêm Chỉ quay sang Tô Đông nói: "Anh nghe chưa, đi báo tin đi.”
“Cô sai bảo tôi giỏi quá nhỉ. Xin lỗi, tôi không đi.” Tô Đông lạnh lùng từ chối. Anh vốn chẳng ưa Điền Quyên, nhất là mỗi lần anh và Nghiêm Chỉ cãi nhau, cô ta đều chạy đi than vãn với Điền Quyên, rồi về nhà lại cãi tiếp một trận.
Ban nãy Nghiêm Chỉ còn khen chồng người khác, nên bây giờ anh càng không muốn giúp.
Điền Quyên bị thương thì liên quan gì đến anh?
“Anh!” Lửa giận của Nghiêm Chỉ lại bốc lên.
“Chị dâu, bọn em về tiện thể qua nhà báo tin luôn. Đừng để anh hai Tô phải chạy đi nữa.” Phó Nhiễm vội nói, “Bọn trẻ đều đang ở đây, bạn chị cũng bị thương, ít người thì khó xoay xở.”
Nghe vậy, Nghiêm Chỉ mới hạ hỏa, đưa địa chỉ cho Phó Nhiễm rồi ngồi phịch xuống ghế, mặt đầy bực dọc.
Hai đứa nhỏ Tô Tử Thành và Tô Tử Huyên đều đã ngủ. Tô Tử Thành nằm sấp bên mép giường, khóe miệng còn dính vụn bánh quy.
Tô Đông bước tới bế cậu bé lên, đặt nằm ngay ngắn ở đầu giường bên kia.
Phó Nhiễm: "Cũng muộn rồi, bọn em xin phép về trước, để mọi người nghỉ ngơi.”
Nghiêm Chỉ cầm túi đồ họ mang đến, định trả lại, nhưng Lục Bắc Thành và Phó Nhiễm kiên quyết không nhận, sau một hồi từ chối qua lại, cả hai chuẩn bị ra về.
Phó Nhiễm vẫy tay với Tô Tiểu Lạc: "Tiểu Cửu, đi cùng bọn chị về nhé!”
“Ừ, xem kịch cũng đủ rồi, ở lại cũng chẳng làm gì.” Tô Tiểu Lạc vươn vai: "Anh hai, em về trước đây, mai lại tới.”
“Cô đừng đến nữa!” Nghiêm Chỉ vội vàng ngăn lại. Cô ta thực sự không muốn nhìn thấy gương mặt của Tô Tiểu Lạc chút nào.
“Tiểu Cửu, mai nhớ bảo mẹ làm ít bánh mang qua đây, anh thèm ăn rồi.” Tô Đông bước tới nói.
Rõ ràng là Tô Đông cố tình chọc tức Nghiêm Chỉ, khiến cô ta giận đến mức không thể kiềm chế. Cô ta trừng mắt nhìn anh ấy, nhưng Tô Đông lại làm như không thấy, thản nhiên tiễn mọi người xuống lầu.
Điền Quyên quay sang hỏi Nghiêm Chỉ: "Chỉ Chỉ, em gái Tô Đông rõ ràng không coi cậu ra gì!”
Nghiêm Chỉ hừ một tiếng: "Thật không biết từ đâu chui ra, cứ chặn họng tôi. Cậu biết không? Cô ta lấy cái vòng tay mình đã đeo rồi đưa cho Tử Huyên, cậu nói có kỳ cục không chứ. Nếu không có tiền thì đừng tặng quà, tặng đồ mình đã đeo rồi là sao?"
"Không phải chứ! Keo kiệt vậy sao?" Điền Quyên kinh ngạc.
"Ừ, cũng là từ nông thôn ra, cũng không có gì lạ." Nghiêm Chỉ thở dài, "Tối nay tôi sẽ ngủ tạm với cậu trên giường này."
"Vậy Tô Đông thì sao?" Điền Quyên hỏi.
"Anh ta muốn đi đâu thì đi." Nghiêm Chỉ nhớ đến việc vừa rồi anh ấy khiến cô ta mất mặt, liền không muốn nói chuyện với Tô Đông nữa.
Tô Đông đứng ở cửa nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ, liền đóng cửa lại. Hành lang bệnh viện có ghế, anh ấy có thể ngủ tạm ở đó một đêm.
Đêm khuya thanh vắng, Tô Đông đứng trên góc khuất của ban công châm một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, anh ấy nheo mắt lại nhưng không tài nào nhớ nổi dáng vẻ của Nghiêm Chỉ khi lần đầu gặp mặt.
Lục Bắc Thành đưa họ về, đi ngang qua nhà họ Tôn, liền kể chuyện Điền Quyên bị thương ở chân cho mẹ của Tôn Cường.
Bà cụ lạnh nhạt "Ồ" một tiếng, rồi không nói gì thêm.
Phó Nhiễm khéo léo nói: "Bây giờ Nghiêm Chỉ đang ở bệnh viện chăm con, có thể tiện thể chăm sóc chị ấy. Nhưng ngày mai, phiền bác cũng cử người đến nhé."
"Biết rồi." Bà cụ tỏ vẻ mất kiên nhẫn, "Vậy tôi không tiễn nữa nhé."
Cửa đóng lại, bên trong vọng ra tiếng bà cụ lẩm bẩm: "Đồ đàn bà phá gia chi tử, con người ta ốm đau thì hớn hở chạy đến tặng quà. Cũng không biết là đi thăm con hay là đi thăm đàn ông."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Để người khác nghe thấy, con còn mặt mũi nào nữa?" Tôn Cường rất sĩ diện, nếu không cũng sẽ không ra sức giữ gìn danh tiếng tốt đẹp bên ngoài.
"Đã làm ra chuyện rồi còn không cho người ta nói à?" Bà cụ tức giận mắng, "Có bàn lĩnh thì hai đứa mày dọn ra ngoài ở, đừng ở nhà tao nữa."
"Được rồi, được rồi, ngày mai con nhất định sẽ dạy dỗ nó!" Tôn Cường bất lực, trong lòng thầm mắng Điền Quyên gây chuyện thị phi cho hắn.
Nghe thấy tiếng động bên trong, Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười, chỉ vậy thôi sao? Nghiêm Chỉ hết lời khen ngợi Tôn Cường như một đóa hoa, nếu chị ta thật sự gả vào gia đình như vậy, chắc đã phát điên rồi.
*****
Ba người quay trở về, Lục Bắc Thành đưa Phó Nhiễm về nhà trước, vừa hay gặp Phó Thiếu Đình.
Phó Thiếu Đình nhìn Lục Bắc Thành với vẻ dò xét, Lục Bắc Thành đứng đó, khóe miệng nở nụ cười nho nhã: "Sao vậy, không nhận ra tôi nữa à?"
"Anh hai, anh ấy là Lục Bắc Thành." Phó Nhiễm nhắc nhở.
"Ồ, là cậu." Phó Thiếu Đình có phần lạnh nhạt, quay sang nói với Phó Nhiễm, "Con gái con đứa đừng về muộn như vậy."
"Con của anh hai Tô gặp chút chuyện nên em đến thăm. Có Bắc Thành đi cùng, không sao đâu." Phó Nhiễm giải thích.
"Bắc Thành?" Phó Thiếu Đình liếc nhìn Lục Bắc Thành, "Em rất thân với cậu ta sao?"
Cho dù là bạn chơi từ nhỏ nhưng đã nhiều năm không gặp, nam nữ khác biệt cũng không nên quá thân thiết.
Lục Bắc Thành mỉm cười: "Thiếu Đình, cậu vẫn như xưa nhỉ. Tôi chuyển về đã lâu rồi nhưng vẫn chưa gặp cậu. Ngày kia tôi định mời mấy người bạn thời thơ ấu tụ tập, cậu có rảnh không?"
"Không rảnh, tôi bận lắm." Giọng điệu Phó Thiếu Đình nhạt nhẽo, không cần suy nghĩ đã trực tiếp từ chối.
Tô Tiểu Lạc thò đầu ra từ cửa sổ xe, cười nói: "Anh Bắc Thành, anh ấy không đi thì em đi. Anh đã nói sẽ chuẩn bị đùi gà rán cho em rồi, đừng quên nhé!"
Thấy nụ cười của Tô Tiểu Lạc, Lục Bắc Thành mới cảm thấy an ủi phần nào: "Nhất định rồi!"
Phó Thiếu Đình liếc nhìn Tô Tiểu Lạc, không hiểu sao lại thấy nụ cười của cô có chút chói mắt.
Anh đút hai tay vào túi quần, mỉa mai: "Người ta từ nước ngoài về, cẩn thận kẻo ăn đau bụng đấy."