Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 127

 
Phó Thiếu Đình xoay người đi vào sân, Tô Tiểu Lạc bĩu môi, lại bắt đầu nữa rồi, cũng không biết đang ra vẻ cái gì.

Phó Nhiễm lúng túng nói: "Anh Bắc Thành, anh đừng giận, anh hai em vẫn luôn như vậy."

Tô Tiểu Lạc phụ họa: "Đúng vậy, anh ấy nói chuyện chưa bao giờ dễ nghe."

Lục Bắc Thành đẩy gọng kính, nói: "Không sao, mau vào nhà đi!"

Phó Nhiễm vẫy tay chào Tô Tiểu Lạc, tiễn họ rời đi.

Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi: "Anh ấy có ý kiến với anh à?"

"Có lẽ vậy!" Lục Bắc Thành thở dài, "Anh đưa em về."

Nhà hai người gần nhau, rất nhanh đã đến nơi. Tô Tiểu Lạc xuống xe, Lục Bắc Thành mỉm cười ôn hoà: "Trễ rồi, anh không làm phiền nữa, em nghỉ ngơi sớm đi."

"Vâng, tạm biệt!" Tô Tiểu Lạc vẫy tay chào anh ta.

Lục Bắc Thành lái xe rời đi, Tô Tiểu Lạc vừa quay người lại, đã thấy Tô Hòa thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau.

Cô giật nảy mình, nhíu mày nói: "Anh sáu, ma không dọa được em, người dọa người mới chết người đấy, biết không?"

"Cũng không thấy em nhát gan như vậy!" Tô Hòa vẫn đang nghiên cứu chiếc xe kia, tùy ý hỏi.

"Em sợ em đánh chết anh!" Tô Tiểu Lạc đứng ở cửa cùng anh ấy, ngó nghiêng xung quanh hỏi, "Anh đang nhìn gì vậy?"

Tô Hòa cười khẽ, giả vờ như không có gì hỏi: "Vừa nãy là ai vậy?"

"Em còn tưởng anh đang nhìn cái gì! Lén lén lút lút! Anh ấy là Lục Bắc Thành." Tô Tiểu Lạc xoay người đi vào nhà.

Tô Hòa đi theo hỏi: "Anh ta về rồi à? Khi nào vậy?"

"Mấy ngày rồi!" Tô Tiểu Lạc thay dép lê, "Sao anh còn chưa ngủ?"

Tô Hòa gãi đầu, đột nhiên cười ngây ngô.

Thấy anh ấy như vậy, Tô Tiểu Lạc lấy từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ: "Anh sáu, anh mau nhìn tên ngốc này!"

Tô Hòa theo bản năng nhìn vào, thấy khuôn mặt mình trong gương, không khỏi ngừng cười: "Con nhóc này, mau đi ngủ đi, cẩn thận thức khuya thành gấu trúc đấy!"

"Gấu trúc thì sao chứ, đó cũng là bảo vật quốc gia!" Tô Tiểu Lạc hai tay nâng má, ra vẻ là đóa hoa của Tổ quốc.

Tô Hòa xoa xoa đầu cô, mái tóc vốn đã bông xù càng thêm rối tung, anh cười nói: "Giờ thì càng giống rồi!"

"Anh sáu! Lần sau anh còn dám động vào tóc em, em sẽ không khách sáo đâu!" Tô Tiểu Lạc hơi tức giận.

Tô Hòa có tâm trạng rất tốt, nên rất nghe lời: "Được rồi, ngủ ngon, bảo bối quốc gia của anh!"

Tô Tiểu Lạc đứng im tại chỗ, vẻ mặt uất ức.

Cô ghét anh sáu!

Sáng hôm sau, Trình Nhã dậy rất sớm. Bà ấy làm bánh nướng, còn chuẩn bị một phần cho Tô Đông.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Tiểu Lạc xách giỏ chuẩn bị ra ngoài, Trình Nhã lại nhét thêm mấy quả trứng vào.

Bà ấy nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc, nhét vào tay cô một tờ mười tệ: "Không đủ thì nói với bác."

"Đây là gì vậy? Tiền công chạy việc ạ?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.

"Không phải, không phải." Trình Nhã liên tục xua tay, ngượng ngùng nói, "Đây là tiền tiêu vặt cho con."

Ở trong nhà, những người đã đi làm đều không có tiền tiêu vặt, chỉ có Tô Vãn mỗi tháng được năm tệ.

Lúc Tô Tiểu Lạc đến, ông cụ đã cho người đưa cho cô một nghìn tệ. Vì vậy Trình Nhã cũng không chuẩn bị tiền tiêu vặt cho Tô Tiểu Lạc, tối qua về nhà bà ấy cứ suy nghĩ mãi cũng thấy không đúng.

Nên bà ấy quyết định đưa tiền tiêu vặt bù cho Tô Tiểu Lạc.

"Con không cần, con tự kiếm tiền được!" Tô Tiểu Lạc trả lại tiền, sau đó xách túi rời đi, Trình Nhã đứng im tại chỗ, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Tô Vãn đi tới nói: "Mẹ, mẹ lấy lòng tốt đổi lấy sự lạnh nhạt của người ta làm gì? Người ta đâu có coi trọng chút tiền này? Ông nội lúc đầu còn cho hẳn một nghìn tệ đấy!"

"Ừ, mau đi học đi!" Trình Nhã cất tiền vào.

Tô Vãn bĩu môi, chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết sao? Sao mẹ lại thay đổi kỳ lạ vậy?

Sau khi Tô Vãn đi rồi, Trình Nhã cầm tờ mười tệ kia cảm thấy nóng tay.

Tô Chính Quốc nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, đi tới nói: "Lúc con bé đến, con đối xử với nó thế nào, bây giờ biết nó tốt rồi chứ?"

Trình Nhã nhớ đến những lời Tô Tiểu Lạc bênh vực mình, trong lòng đến giờ vẫn cảm thấy ấm áp.

"Bố, là lỗi của con, đã có thành kiến." Trình Nhã thở dài: "Giống như con bé nói, duyên phận giữa người với người thật khó nói. Đã bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ."

Cũng giống như Niếp Niếp.

Tô Chính Quốc nhìn Trình Nhã như vậy, không nhịn được muốn nói ra sự thật. Nhưng ông lại sợ Tiểu Cửu giận, đành phải nhịn xuống.

"Lòng người đều là thịt, nếu con thật lòng muốn đối xử tốt với con bé, nó sẽ hiểu."

"Con biết rồi ạ." Trình Nhã đáp.

*****

Tô Tiểu Lạc cần phải đi xe buýt đến bệnh viện, cô đứng ở trạm chờ, giờ này rất đông người, không dễ bắt được xe. Cô đã tính toán thời gian, nhưng không ngờ lại có nhiều người như vậy.

Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.

"Phó Thiếu Đình?" Tô Tiểu Lạc mừng rỡ.

"Đi đâu?" Phó Thiếu Đình hỏi.

"Đến bệnh viện, anh đưa tôi đi à?" Tô Tiểu Lạc cười.

"Lên xe." Phó Thiếu Đình còn chưa dứt lời, Tô Tiểu Lạc đã tự giác ngồi vào ghế phụ.

"Không ngờ lại đông người như vậy, sáng nay tôi xem bói, nói giờ này tôi đi sẽ thuận lợi. Ban đầu còn nghi ngờ trình độ xem bói của mình giảm sút, hóa ra là để gặp được anh!" Tô Tiểu Lạc bắt đầu lải nhải, cô thấy Phó Thiếu Đình không lái xe đi, liền hỏi: "Còn đợi ai nữa à? Sao không lái?"

Phó Thiếu Đình nhấn ga lái đi.

"Phó Thiếu Đình, anh và Lục Bắc Thành có mâu thuẫn gì à?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.

"Sao không gọi anh Bắc Thành nữa?" Phó Thiếu Đình mím môi, trông có vẻ khó gần.

"Anh Bắc Thành mời mọi người đi ăn, anh thật sự không đi sao? Nghe nói anh ấy sẽ làm gà rán cho chúng ta ăn đấy." Tô Tiểu Lạc không để ý đến thái độ của anh, dù sao anh vẫn luôn như vậy.

"Nghe nói còn có bánh ngọt, có vài thứ còn được mang từ nước ngoài về."

"Im miệng." Phó Thiếu Đình lạnh giọng cắt ngang lời cô.

"Anh hung dữ với tôi làm gì?" Tô Tiểu Lạc nhíu mày.

"Đồ nước ngoài tốt như vậy, cô cũng có thể ra nước ngoài! Đừng lải nhải trước mặt tôi, tôi không có hứng thú." Phó Thiếu Đình mặt lạnh nói.

"Không nói thì không nói, sau này đừng có cầu xin tôi nói!" Tô Tiểu Lạc tức giận quay đầu đi.

Rất nhanh đã đến bệnh viện, Tô Tiểu Lạc xuống xe, Phó Thiếu Đình thậm chí còn không nói thêm một lời nào, trực tiếp nhấn ga rời đi.

Tô Tiểu Lạc lè lưỡi với anh.

Cô đi lên lầu, mấy đứa nhỏ thấy bánh nướng đều rất vui mừng.

Tô Tiểu Lạc cố ý nói với Điền Quyên: "Xin lỗi nhé, không có phần của chị, người nhà chị không đến thăm chị à?"

Tôn Cường sao có thể đến đưa cơm cho cô ta chứ?

Nghiêm Chỉ nói: "Không sao, cậu ăn phần của tôi đi."

"Ơ kìa, chị cũng muốn ăn à? Tôi còn tưởng cơm nhà họ Tô không hợp khẩu vị của chị, nên chị chưa từng đến đó! Xin lỗi nhé, cũng không có phần của chị đâu!"

Nghiêm Chỉ vô cùng xấu hổ, cô ta liếc nhìn Tô Đông và hai đứa nhỏ đang ăn ngon lành, trong lòng không khỏi chạnh lòng. Cô ta và Tô Đông còn chưa ly hôn mà!

Sao đã bắt đầu đối xử với cô ta như vậy rồi?

"Mẹ, mẹ ăn phần của Tử Huyên đi, Tử Huyên không đói!" Tô Tử Huyên ngoan ngoãn nói.

"Không cần, lát nữa ông bà ngoại con có thể sẽ mang cơm đến!" Nghiêm Chỉ buồn bực nói.


Bình Luận (0)
Comment