Chiếc băng đô cài tóc hình nơ bướm càng làm tăng thêm vẻ tinh nghịch, đáng yêu cho Tô Tiểu Lạc.
Phó Nhiễm huých Phó Thiếu Đình: "Anh Hai, anh đang ngẩn người ra đấy à?"
Phó Thiếu Đình hoàn hồn, thờ ơ nói: "Không có gì."
"Tiểu Cửu, tối nay đến nhà chị ăn cơm nhé." Phó Nhiễm mời.
"Có chuyện gì vui sao?" Tô Tiểu Lạc không khỏi hỏi.
"Anh Cả và chị dâu A Bố Y về rồi, ông nội và bố chị hôm nay cũng về." Phó Nhiễm nhỏ giọng nói, "Chắc là để bàn chuyện kết hôn của họ."
Cách đây một thời gian, sau khi A Bố Y hồi phục sức khỏe, Phó Vân Hải đã đưa cô ấy về quê một chuyến. Ở đó, anh đã tìm lại được phần lớn ký ức đã mất của mình, còn đổi lại chiếc vòng tay của A Bố Y từ tay bà cụ hàng xóm.
Trịnh Bảo Trân vẫn không hài lòng về chuyện kết hôn của hai người, nhưng vì lời cảnh cáo của Phó Thiếu Đình, dù không vui nhưng bà ta cũng không biểu hiện ra quá nhiều.
"Đã là bàn chuyện kết hôn, vậy em không đi đâu." Tô Tiểu Lạc xua tay.
"Sao em lại không đi được chứ! Anh Cả chị có thể được tìm thấy, công lao em rất lớn đấy." Phó Nhiễm kéo cô lại nói, "Chị đã bảo dì Trương làm rất nhiều món em thích, anh Hai chị còn mua một ít bánh ngọt, em không phải muốn ăn bánh kem nhỏ sao, hôm nay cũng có đấy."
Ơ?
Tô Tiểu Lạc nhướng mày.
Phó Thiếu Đình lạnh nhạt nói: "Đã không muốn đi thì đừng ép buộc."
Thấy Phó Thiếu Đình lên tiếng, Phó Nhiễm cũng không dám mời nữa.
Tô Tiểu Lạc hắng giọng, kiêu ngạo nói: "Vậy cũng được! Nếu em rảnh thì sẽ đi."
Cô không nói chắc chắn, Phó Thiếu Đình cũng không nhìn cô, sải bước chân dài đi về phía trước. Phó Nhiễm vẫy tay với Tô Tiểu Lạc, rồi mới đuổi theo.
*****
Buổi tối nhà họ Phó ăn cơm, Tô Chính Quốc cũng nằm trong danh sách được mời. Nghe nói Phó Vân Hải muốn bàn chuyện cưới xin, Tô Chính Quốc đặc biệt tìm một bộ quần áo kiểu Trung Sơn rất trang trọng.
Là màu đen, phối với mũ kiểu Trung Quốc, đi giày da đen.
Tô Tiểu Lạc ngọt ngào khen: "Oa, đây là ông nội nhà ai thế, thật bảnh bao!"
Tô Chính Quốc nhếch môi, liếc nhìn cháu gái cưng, đắc ý nói: "Bộ quần áo này là bà nội cháu hồi đó đặt may cho ông, vẫn luôn không nỡ mặc, không ngờ còn mặc vừa."
Tô Tiểu Lạc vỗ tay nói: "Phải nói là bà nội cháu có mắt nhìn người, chọn quần áo đẹp, chọn bạn đời lại càng đẹp hơn!"
"Con nhóc này, thật biết nói chuyện." Tô Chính Quốc được khen đến nở mày nở mặt, khóe miệng cứ thế cong lên.
"Hì hì, cháu mặc bộ này có đẹp không ạ?" Hôm nay Tô Tiểu Lạc mặc áo ngắn màu đỏ, bên dưới là váy màu xanh lá cây đậm. Quần áo hơi bó sát, tôn lên những đường cong lả lướt của cô, tràn đầy sức sống. Chiếc váy màu xanh lá cây đậm không những không hề quê mùa mà còn mang hơi hướng cổ điển, càng làm nổi bật khí chất của cô.
Điểm trừ duy nhất là áo quá ngắn, nếu giơ tay lên sẽ lộ ra phần bụng phẳng lì.
Da Tô Tiểu Lạc rất trắng, bộ đồ này càng tôn lên vẻ ngoài xinh xắn của cô.
"Đẹp!" Tô Chính Quốc giơ ngón tay cái lên, "Cháu gái nhà ông mặc gì cũng đẹp!"
"Đâu phải đi thi hoa hậu, mặc đẹp như vậy làm gì?" Tô Hòa đột nhiên xuất hiện, dội một gáo nước lạnh, "Mặc thêm áo khoác vào, tối nay trời sẽ mưa, lạnh đấy."
Tô Hoà đưa cho Tô Tiểu Lạc một chiếc áo khoác màu xanh lá cây.
Tô Tiểu Lạc không khỏi lẩm bẩm: "Anh Sáu, anh có gu thẩm mỹ gì vậy? Em đã tính rồi, hôm nay không lạnh cũng sẽ không mưa. Ông nội, chúng ta xuất phát thôi!"
Tô Hòa gãi đầu, có một cô em gái biết xem bói quả thật không dễ lừa gạt chút nào.
Từ sau khi em gái Thiết Ngưu bị một tên nhóc xấu xa lừa đi, trong lòng anh ấy luôn có cảnh giác. Em gái Thiết Ngưu xấu như vậy mà còn có người lừa đi, Tiểu Cửu nhà mình xinh xắn như thế, không thể không đề phòng.
Dù sao con bé cũng mới mười tám tuổi!
"Vậy anh cũng đi với hai người." Tô Hòa mặt dày, mặc kệ họ có đồng ý hay không cứ thế đi theo ra ngoài.
Tô Vãn nhìn bóng lưng của họ, trong lòng rất ghen tị, cô ta không khỏi đi đến trước mặt Trình Nhã, nói: "Mẹ, mẹ với bác Trịnh quan hệ tốt như vậy. Không lý nào chỉ mời họ đi chứ! Chúng ta cũng đi đi!"
"Anh Sáu con cũng đi rồi, chúng ta đừng đi xem náo nhiệt nữa." Trình Nhã đã sớm nói chuyện với Trịnh Bảo Trân, bà ta không hài lòng về chuyện kết hôn của A Bố Y và Vân Hải. Trịnh Bảo Trân đương nhiên sẽ không để bà ấy đi xem náo nhiệt, ai cũng cần mặt mũi cả.
"Vậy tại sao Tô Tiểu Lạc lại được đi chứ!" Tô Vãn sốt ruột lớn giọng.
Hôm nay Phó Thiếu Đình cũng ở nhà, Tô Tiểu Lạc chắc chắn là đã nhắm đúng thời cơ nên mới đến nhà họ Phó.
Trình Nhã liếc nhìn Tô Vãn, không khỏi lắc đầu. Dạo này Tô Vãn luôn giữ khoảng cách với Phó Nhiễm. Con bé Tô Vãn này từ nhỏ đã không rộng lượng, chắc chắn là nghe được những lời bàn tán của hàng xóm láng giềng nên mới như vậy.
Nó làm vậy, sao Phó Nhiễm có thể mời nó đến chứ?
"Mẹ, chẳng phải mẹ đã nói sẽ để con đính hôn với anh Thiếu Đình sao? Cứ tiếp tục thế này, lại bị Tô Tiểu Lạc cướp mất."
"Lát nữa ăn cơm xong, chúng ta cũng qua đó xem sao." Trình Nhã không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.
"Vâng ạ, mẹ, con giúp mẹ nhặt rau." Tô Vãn lúc này mới nở nụ cười trên môi.
*****
Nhà họ Phó.
Ông cụ Phó và Phó Uy đều có mặt. Trịnh Bảo Trân khó tin là lại vào bếp phụ giúp, mục đích là để tránh gặp A Bố Y.
Phó Nhiễm vì không muốn A Bố Y cảm thấy khó xử, nên ở lại phòng khách trò chuyện cùng.
Phó Thiếu Đình ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt nhìn thẳng. Anh không hề hứng thú với cuộc trò chuyện của họ. Đối với anh, anh Cả thích, anh Cả muốn cưới là đủ rồi.
"Tiểu Lạc đến rồi." Phó Nhiễm ngồi bên cửa sổ có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, không khỏi sáng mắt lên.
Phó Thiếu Đình thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn sang, Tô Tiểu Lạc đang vung tay nhỏ, dáng vẻ nhẹ nhàng bước đi. Không nhìn rõ biểu cảm trên mặt nhưng chắc là rất vui vẻ.
Tô Hòa cau mày đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại nói: "Em nhìn bộ quần áo của em xem, có phải mua nhầm số đo rồi không, trông như học sinh tiểu học vậy."
"Anh Sáu, anh không biết nói chuyện thì đừng nói. Lát nữa anh Vân Hải bàn chuyện cưới xin, anh đừng có gây chuyện đấy." Tô Tiểu Lạc phồng má, không vui nói.
"Ông nội, lời nói thật mất lòng đúng không ạ?" Tô Hòa biện minh cho mình.
"Lời nói thật đúng là mất lòng, nhưng cháu là hoàn toàn không biết nói chuyện." Trong mắt Tô Chính Quốc chỉ có cháu gái cưng của mình, nhìn thế nào cũng thấy tốt.
Tô Tiểu Lạc lè lưỡi với Tô Hòa.
Tô Hòa lẩm bẩm: "Phải rồi, Tiểu Cửu nhà chúng ta xinh đẹp giống như tiên nữ vậy. Chẳng phải nàng tiên nữ thứ bảy bị Đổng Vĩnh tên mặt trắng kia lừa rồi sao, tiên nữ mới là người nên cẩn thận đấy!"
Tô Hòa xách chai rượu, bước qua Tô Chính Quốc.
Nghe vậy, Tô Chính Quốc đột nhiên cảm thấy có lý.
Lúc này, có mấy thanh niên trẻ đi ngang qua, mắt cứ nhìn chằm chằm Tô Tiểu Lạc, thậm chí không nhìn thấy cột điện bên đường, đâm thẳng vào.
"Haha, cậu mê mẩn cô bé đó rồi à?" Bị mấy người còn lại trêu chọc, thanh niên kia xấu hổ bỏ đi.
"Mấy tên nhóc thối tha này!" Tô Chính Quốc lẩm bẩm một tiếng, ông đến bên cạnh Tô Tiểu Lạc, nhỏ giọng nói: "Cháu gái, trời lạnh, vẫn nên mặc áo khoác vào. Chiếc áo này tuy xấu nhưng nó an toàn! À không, giữ ấm!"
"Ông nội!" Tô Tiểu Lạc dậm chân.
Thấy cháu gái giận, Tô Chính Quốc mới thở dài: "Haiz, người già rồi, nói gì cũng không ai nghe."
Tô Tiểu Lạc đành phải nhận lấy áo khoác mặc vào: "Rồi rồi, mặc vào rồi đây."
Tô Chính Quốc lúc này mới nở nụ cười trên môi: "Cháu gái của ông mặc gì cũng đẹp."
Tô Tiểu Lạc cười gượng.
"Tiểu Lạc, ông cụ Tô, Tô Hòa đến rồi!" Dì Trương nhìn thấy họ, lập tức chào hỏi. "Mau vào trong đi, mọi người đang đợi đấy."