Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 139

 

Ba người đi lên lầu.

Tô Hòa mang theo rượu, đặt lên bàn, sau đó ngoan ngoãn ngồi cạnh Phó Thiếu Đình.

Ông cụ Phó và Tô Chính Quốc chào hỏi nhau một hồi, hai người ngồi vào ghế chủ tọa.

Tô Tiểu Lạc vẫy tay với Phó Nhiễm và A Bố Y, ngồi vào giữa hai người. Phó Nhiễm và A Bố Y đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có Tô Tiểu Lạc ở đây, họ đều cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

"Tiểu Lạc, sao trông chiếc áo khoác của em quen quen?" Phó Nhiễm nhỏ giọng hỏi.

"Của anh trai em." Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ nói.

"Hèn chi." Phó Nhiễm che miệng cười.

"Anh Sáu của em cũng là người chu đáo, sau này ai lấy được cậu ấy cũng là có phúc." A Bố Y trêu chọc nói.

"Đúng vậy, em đang chờ ăn kẹo cưới của anh Sáu đây!" Tô Tiểu Lạc phụ họa.

Mặt Phó Nhiễm không hiểu sao lại đỏ lên, cô ấy bưng cốc nước lên uống một ngụm.

"Tô Hòa cũng uống với ông nội Phó một chút chứ?" Ông cụ Phó nói.

Phó Thiếu Đình không uống rượu, Phó Uy, Phó Vân Hải còn phải về quân đội nên không thể uống rượu. Chỉ có hai người họ uống, chung quy là không vui.

"Cháu không uống rượu ạ." Tô Hòa liên tục xua tay.

"Ơ?" Ông cụ Phó không khỏi ngạc nhiên, "Thanh niên bây giờ làm sao thế, nhớ năm đó thời chúng ta còn trẻ, không có rượu thì không vui, gặp phải rượu là không buông tay."

"Ông nội Phó đã lên tiếng rồi, vậy cháu uống một chút đi, dù sao ngày mai cháu cũng không có việc gì làm." Tô Chính Quốc cau mày nói.

"Uống rượu dễ gây chuyện, cháu không uống đâu ạ." Tô Hòa vội vàng từ chối.

"Thằng nhóc này, cháu không ở trong quân đội, có thể gây chuyện gì chứ? Bảo cháu uống thì cháu cứ uống, nói nhảm nhiều thế làm gì?" Tô Chính Quốc hất tay, "Còn để người già chúng ta rót rượu cho cháu sao? Tự rót đi!"

Tô Hòa tiến thoái lưỡng nan, đành phải tự rót cho mình một ly.

Tô Tiểu Lạc đột nhiên hỏi: "Chị Phó Nhiễm, sao mặt chị đỏ thế?"

Phó Nhiễm lúng túng càng đỏ mặt hơn, cô ấy mở cửa sổ ra nói: "Chị thấy hơi nóng, chị mở cửa sổ ra."

Tô Tiểu Lạc mặc áo khoác còn chưa thấy nóng, thật kỳ lạ.

Đúng lúc này dì Trương bưng thức ăn lên, Phó Nhiễm vội vàng đi theo xuống bê thức ăn. A Bố Y cũng muốn đứng dậy đi giúp, Tô Tiểu Lạc kéo cô ấy lại nói: "Chị A Bố Y, chị đừng nhúc nhích. Hôm nay chị không cần làm gì cả, cứ yên tâm ở bên cạnh anh Vân Hải là được."

A Bố Y ngoan ngoãn ngồi xuống, tuy trong lòng thấp thỏm nhưng vẫn nghe theo lời khuyên của Tô Tiểu Lạc.

"Vân Hải cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nên ổn định rồi." Tô Chính Quốc cảm khái nói. "Đã nộp báo cáo chưa?"

"Báo cáo cháu đã nộp cho quân đội rồi, cấp trên cũng giục từ lâu, sáng mai có thể sẽ được phê duyệt." Phó Vân Hải đột nhiên có chút ngại ngùng.

A Bố Y cũng vậy, cô ấy xấu hổ sờ chiếc vòng tay của mình. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ, thật sự là quá nhanh.

"Vậy sau khi kết hôn hai đứa có dự định gì?" Tô Chính Quốc lại hỏi.

"Sau khi kết hôn, A Bố Y muốn đến trại trẻ mồ côi làm việc, cháu ủng hộ cô ấy." Phó Vân Hải nắm tay A Bố Y dưới gầm bàn, để cô ấy đừng quá căng thẳng.

"Đến trại trẻ mồ côi làm việc, cũng coi như là đóng góp một phần cho xã hội, đó là một việc rất có ý nghĩa." Tô Chính Quốc gật đầu, tán thành nói.

"Cô gái này được đấy." Ông cụ cũng Phó gật đầu, "Thanh niên nên có lý tưởng của riêng mình."

A Bố Y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy rất lo lắng người nhà họ Phó không đồng ý. Cô ấy là trẻ mồ côi, những ngày tháng sống ở trại trẻ mồ côi khiến cô ấy càng thấu hiểu sự bất lực của những đứa trẻ.

Nếu có thể, cô ấy nguyện dành cả đời mình cho sự nghiệp thiện nguyện này.

"Hai đứa định ra ngoài ở riêng sao?" Phó Uy vẫn luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Đúng là có ý định này ạ." Phó Vân Hải thành thật trả lời.

Dù sao mẹ anh cũng rất độc đoán, lại không thích A Bố Y, A Bố Y tính tình hiền lành, dễ bị bắt nạt. Anh ở trong quân đội, cũng không yên tâm để A Bố Y ở nhà một mình với mẹ.

Trịnh Bảo Trân vừa đi lên, nghe thấy lời của Phó Vân Hải, sắc mặt bà ta lập tức sa sầm.

Không chỉ chồng, giờ đến cả con trai cũng muốn rời xa bà ta.

A Bố Y nhìn thấy Trịnh Bảo Trân, không khỏi căng thẳng. Ánh mắt của bà ta khiến A Bố Y có chút chột dạ, cứ như thể cô ấy đã cướp mất con trai của người ta vậy.

Phó Uy liếc nhìn Trịnh Bảo Trân: "Ra ngoài ở cũng tốt, đỡ phiền phức."

Trịnh Bảo Trân nghẹn lời, bà ta tức tối nói: "Lớn rồi, có vợ rồi, ở nhà không tiện. Đi hết mới tốt! Cũng gả Phó Nhiễm luôn đi, nhà này càng đỡ phiền."

Ai cũng nghe ra được bà ta đang nói mát.

A Bố Y càng thêm căng thẳng, kỳ thực cô ấy cũng không phải muốn ra ngoài ở, chỉ là sợ mình sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Trịnh Bảo Trân.

Mọi người đều nhìn ra được, ông cụ Phó lên tiếng: "Đến lúc đó tìm cho Phó Nhiễm một người gần nhà, gả đi xa cũng không yên tâm."

Tô Hòa nghe nói muốn tìm đối tượng cho Phó Nhiễm, buồn bực uống một ngụm rượu. Kết quả bị sặc, Phó Nhiễm lặng lẽ đưa khăn tay qua.

Mắt Tô Tiểu Lạc đảo qua đảo lại giữa hai người.

Xem ai sốt ruột trước!

Ăn cơm xong, ông cụ Phó và Tô Chính Quốc vẫn còn uống rượu. Hai người đã lâu không gặp, dạo này xảy ra nhiều chuyện, họ đều muốn tâm sự.

Phó Uy ăn cơm xong liền phải rời đi, Phó Vân Hải không nỡ xa A Bố Y nhưng tối nay cũng phải về quân đội, chỉ đành lưu luyến chia tay.

Phó Nhiễm bảo A Bố Y tối nay ngủ cùng mình, nên đi cùng cô ấy dọn giường.

Tô Hòa vẫn còn ở trên lầu trò chuyện với hai ông cụ.

Tô Tiểu Lạc ngồi trong sân đang chơi với Tiểu Bạch. Bây giờ Tiểu Bạch nhìn thấy cô cũng không sợ nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô gặm xương.

Tô Tiểu Lạc cởi áo khoác ra để sang một bên, hỏi: "Tiểu Bạch, ngon không?"

"Gâu gâu."

"Haha." Tô Tiểu Lạc cười vỗ vỗ đầu nó.

Cô ngẩng đầu lên, vươn vai, lấy áo khoác lót dưới đầu, nằm lên tảng đá lớn.

"Thật thoải mái!"

Thời tiết buổi tối mát mẻ hơn ban ngày rất nhiều, không oi bức cũng không lạnh. Cô vắt chéo chân, thoải mái nhắm mắt lại.

Phó Thiếu Đình bưng một miếng bánh kem, khi đi xuống liền nhìn thấy dáng vẻ mất hình tượng của Tô Tiểu Lạc.

Anh đặt bánh kem lên bàn, ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Tô Tiểu Lạc ngửi thấy mùi bánh liền mở mắt ra, nhìn thấy Phó Thiếu Đình, lập tức ngồi dậy từ trên tảng đá.

"Rửa tay rồi ăn bánh."

"Được được!"

Tô Tiểu Lạc đứng dậy đi rửa tay, vòng eo nhỏ cứ thế lộ ra. Phó Thiếu Đình cau mày, nhặt áo khoác của cô từ trên tảng đá lên, khoác lên người cô: "Mặc vào."

"Tôi không mặc!" Tô Tiểu Lạc định lấy bánh kem, không ngờ một bàn tay to còn nhanh hơn cô bưng bánh kem lên. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Phó Thiếu Đình nhướng mày.

Tô Tiểu Lạc đành phải mặc áo khoác vào, bánh kem được đặt xuống, cô lập tức cầm lấy.

"Sau này đừng mặc bộ đồ này nữa."

"Đây là cách ăn mặc thời thượng nhất đấy, anh đã bao lâu rồi không ra ngoài xem thử, các cô gái trẻ đều mặc như vậy." Tô Tiểu Lạc bất mãn nói.

"Tôi nhìn người khác làm gì?" Phó Thiếu Đình ngồi đối diện, thờ ơ nói, "Nhưng cô mặc trông hơi xấu."

Xấu?

"Hừm." Tô Tiểu Lạc cười gượng, "Vậy mắt nhìn của anh đúng là kém thật đấy!"

"Đừng nhúc nhích!"

"Ơ, gì vậy?"

Phó Thiếu Đình đưa tay tới, trong tay cầm chiếc khăn, Tô Tiểu Lạc ngẩn người trước hành động dịu dàng của anh, để mặc anh lau sạch kem dính trên khóe miệng cho mình.

"Hai người, hai người đang làm gì vậy?" Tô Vãn xông tới, khó chịu nhìn Tô Tiểu Lạc. Tô Tiểu Lạc đúng là không bỏ cuộc, cứ muốn quyến rũ anh Thiếu Đình.


Bình Luận (0)
Comment