Phó Thiếu Đình đặt khăn tay trước mặt Tô Tiểu Lạc, nhàn nhạt chào Trình Nhã: "Bác Trình, mẹ cháu ở trên lầu."
Trình Nhã "Ừ" một tiếng, rồi đi lên.
"Hai người cứ trò chuyện đi." Phó Thiếu Đình đút hai tay vào túi quần, đi theo lên lầu.
Tô Vãn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay, gần như muốn phun lửa. Tô Tiểu Lạc ăn xong miếng bánh kem, cầm khăn tay lên định lau miệng. Không ngờ Tô Vãn bước lên trước một bước, trực tiếp giật lấy khăn tay.
"Không cho dùng."
"Tôi nói này Tô Vãn, cô có bị bệnh không đấy?" Tô Tiểu Lạc trừng mắt nhìn cô ta.
"Chính là không cho cô dùng." Tô Vãn giấu khăn tay ra sau lưng, như thể đó là bảo bối.
"Ai thèm." Tô Tiểu Lạc đi vào bếp, xin dì Trương một tờ giấy lau miệng.
Tô Vãn giặt sạch khăn tay trong nước, rồi chạy lên lầu. Cô ta đến trước mặt Phó Thiếu Đình, trả khăn tay cho anh.
"Cứ để trên bàn là được." Phó Thiếu Đình hời hợt nói, không nhận lấy.
Tô Vãn đặt khăn tay lên bàn, yên lặng ngồi sang một bên. Thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Phó Thiếu Đình, cảnh tượng này lọt vào mắt ông cụ Phó.
Phó Thiếu Đình vẫn luôn không chịu kết hôn, bên cạnh cũng không có cô gái nào khác. Tính cách của thằng cháu ông cũng không được con gái yêu thích, quan trọng là bản thân nó cũng không sốt ruột.
Tô Vãn thì khá thích nó.
Lần trước Trịnh Bảo Trân đã nói với ông về chuyện này, muốn ông khuyên nhủ Phó Thiếu Đình.
Ông cụ Phó cũng không biết nói sao, người làm mẹ lại chẳng hiểu con trai mình chút nào. Nếu có người nói được nó, vậy mới là gặp ma đấy!
Uống rượu xong, Tô Chính Quốc cũng có chút say, ông cụ đến bên cạnh Phó Thiếu Đình vỗ vai anh: "Thằng nhóc, sau này đều dựa vào các cháu rồi!"
Tô Hòa đỡ Tô Chính Quốc nói: "Chúng ta cũng nên về rồi."
Tô Chính Quốc đột nhiên hát một bài hát: "Mặt trời lặn núi Tây mây hồng bay, chiến sĩ bắn bia xong quay về doanh trại..."
"Ông nội, ông say rồi." Tô Hòa bất đắc dĩ nói.
"Thằng nhóc thối, hát theo ông." Tô Chính Quốc đánh vào gáy Tô Hoà.
Phó Nhiễm và A Bố Y ra tiễn họ, Tô Hòa bị ép phải hát theo, Phó Nhiễm và A Bố Y vừa cười vừa đi theo phía sau, mặt Tô Hòa đỏ bừng.
Không hát thì sẽ bị đánh.
Tô Tiểu Lạc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: "Anh Sáu, anh hát hay quá! Em ở dưới nhà cũng nghe thấy."
Tô Hòa nháy mắt với cô: "Đi chỗ khác chơi đi."
Trình Nhã từ phòng Trịnh Bảo Trân đi ra, sắc mặt Trịnh Bảo Trân rất khó coi, Trình Nhã không để bà ta xuống lầu, chỉ có thể an ủi: "Con cái có phúc của con cái, chị cũng đừng quá lo lắng."
"May mà còn có Tô Vãn." Bây giờ Trịnh Bảo Trân chỉ muốn tác hợp cho Phó Thiếu Đình và Tô Vãn.
Có một đứa không vừa ý, đứa còn lại nhất định phải chọn người vừa ý mới được.
Trình Nhã định nói gì đó, rất muốn khuyên bà ta đừng nhúng tay vào chuyện của con cái nữa. Làm vậy sẽ chỉ khiến bà ta thêm lo lắng, dù sao tính cách Phó Thiếu Đình còn cứng đầu hơn cả Phó Vân Hải.
"Tôi nói nghe này, con dâu như Nghiêm Chỉ không cần thì thôi. Bây giờ Tô Đông còn trẻ, sau này lấy vợ khác, sinh mấy đứa cũng chẳng phải vấn đề." Trịnh Bảo Trân khuyên nhủ.
"Để sau hẵng nói." Trình Nhã vẫn luôn không nỡ nhìn một gia đình tốt đẹp cứ thế tan vỡ. Con người là vậy, bản thân sống không hạnh phúc, nghe nói nhà người khác lục đục, tâm trạng cũng không khỏi tốt hơn một chút.
Trịnh Bảo Trân nói: "Để tôi giới thiệu cho chị mấy cô gái tốt."
Trình Nhã vội vàng xua tay: "Không cần không cần, chuyện của con cái cứ để chúng tự giải quyết."
Tuy Trình Nhã nói không cần, nhưng trong lòng Trịnh Bảo Trân vẫn quyết định. Nhà họ Nghiêm này quá đáng quá, thế nào cũng phải dạy cho họ một bài học.
*****
Ngày hôm sau, chuyện Tô Đông muốn ly hôn, còn được giới thiệu đối tượng cứ thế lan truyền ra ngoài.
Tin tức cũng đến tai nhà họ Nghiêm.
Bố Nghiêm tức đến đau ngực, cả buổi sáng không dậy nổi.
"Nhà họ Tô này thật sự là quá đáng rồi, bên này còn chưa ly hôn, bên kia đã muốn xem mắt rồi?" Bố Nghiêm tức giận mắng, "Không được, tôi phải viết một lá thư tố cáo thằng đó."
Mẹ Nghiêm vội vàng khuyên nhủ: "Chuyện thế nào còn chưa rõ, ông đừng hủy hoại tiền đồ của con rể, đây không phải chuyện đùa."
"Nếu nhà họ Tô không nói ra, ai lại đi nói mấy lời nhàn thoại này chứ?" Bố Nghiêm càng nghĩ càng tức.
"Chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta càng phải bình tĩnh, nếu không con gái biết làm sao?" Mẹ Nghiêm lại khuyên.
Bố Nghiêm nghĩ đến con gái mình, không khỏi lại thở dài, có lẽ ông ta cũng phải nuốt cục tức này xuống thôi.
Ông ta suy nghĩ một chút rồi bật dậy khỏi giường. Bây giờ là giờ đón cháu tan học, ông ta phải đi dò la tin tức, cũng để sớm có sự chuẩn bị.
Bố Nghiêm đến cổng trường mẫu giáo, xung quanh có rất nhiều người cũng đến đón con cháu.
"Lão Nghiêm, thật sự là ông à, đến đón cháu đấy à?" Ông Chu người quen cũ vừa cười vừa đi tới chào hỏi ông ta.
"Sao ông cũng đến đây vậy?" Bố Nghiêm khó hiểu hỏi.
"Haiz, không có vận may tốt như ông, tôi phải đợi những năm năm mới được điều đến đây." Ông Chu cười nói.
"Vận may tốt gì chứ?" Bố Nghiêm bất mãn, "Đó là do nhà nước coi trọng nhân tài, năm đó bảo ông chuyên tâm nghiên cứu học thuật mà ông không chịu, trách ai được bây giờ?"
Ông Chu cười mỉa mai: "Nếu không phải ông sinh được cô con gái tốt, gả cho cháu trai thứ hai nhà họ Tô, vận may tốt này làm sao rơi vào đầu ông được?"
"Ý ông là gì?" Bố Nghiêm trừng mắt.
"Ai mà không biết năm đó là nhà họ Tô dùng quan hệ mới xin được căn nhà đó cho ông chứ?" Ông Chu bất mãn nói huỵch toẹt ra.
"Cái gì?" Bố Nghiêm không biết chuyện này, ông ta cau mày nói, "Lão Chu, ông đang bôi nhọ tôi đấy à?"
"Tôi nói này lão Nghiêm, mọi người nể ông là giáo sư nên chuyện năm đó mới nhắm mắt làm ngơ, ông bớt giả vờ ngây thơ đi!" Ông Chu phải đợi những năm năm đấy!
"Không biết ông đang nói gì, ông chỉ là ghen tị với tôi thôi." Bố Nghiêm đón Tử Thành và Tử Huyên, nhanh chóng đi về nhà.
Về đến nhà, bố Nghiêm vẫn còn tức giận vô cùng.
Mẹ Nghiêm không khỏi hỏi: "Ông lại bị ai chọc giận vậy?"
"Lão Chu bà còn nhớ không? Bây giờ ông ta cũng được điều đến khu tập thể này rồi, vừa rồi ông ta nói với tôi cái gì, chúng ta có thể được điều đến đây là nhờ nhà họ Tô! Thật nực cười!" Bố Nghiêm tức giận đập bàn.
Mẹ Nghiêm không nói gì, lặng lẽ đứng đó.
"Ông ta rõ ràng là ghen tị với chúng ta!" Bố Nghiêm tức giận lớn giọng nói, "Bản thân không có bản lĩnh, còn nói chúng ta đi cửa sau! Tôi nói này, ly hôn quách đi cho rồi, nếu không người khác còn tưởng chúng ta chiếm được bao nhiêu lợi lộc đấy!"
Sắc mặt mẹ Nghiêm rất khó coi, năm đó khi họ từ nông trường cải tạo trở về, mọi thứ đã thay đổi. Nơi họ ở không có chuột thì cũng có gián, chẳng ra sao cả.
Là Nghiêm Chỉ đã đi tìm Tô Đông.
Cũng không biết đã giải quyết như thế nào, nhưng quả thật là đã sắp xếp cho họ một căn nhà tốt. Chuyện này mẹ Nghiêm vẫn luôn không nói với chồng, chính là sợ ông ta không chấp nhận được.
Thấy bà ta không nói gì, lại còn vẻ chột dạ, bố Nghiêm không khỏi hỏi: "Bà sao vậy? Sao không nói gì?"
Mẹ Nghiêm vội vàng khoát tay: "Ông quan tâm người khác nói làm gì!"
Bố Nghiêm sống với mẹ Nghiêm bao nhiêu năm, sao có thể không nhận ra sự khác thường của bà ta, lập tức hỏi đến cùng: "Có phải bà biết gì không?"